Chương 12
CHƯƠNG KÉO TÔI NGỒI XUỐNG CÁT, rút trong túi áo hai gói nhỏ.
Tôi hỏi:
- Gì thế?
- Đố Thủy.
Tôi lắc đầu. Chương khuyến khích:
- Đoán xem. Đúng anh cho.
Tôi vênh mặt:
- Còn không đúng thì sao?
- Không đúng cũng cho.
Hai đứa cùng cười. Tôi bảo:
- Biết thừa.
- Gì?
- Gói này xí mụi. Gói kia kẹo lạc.
Chương tròn mắt:
- Hay quá vậy.
- Bán dưới tầu chứ gì? Hôm từ Sàigòn đi xuống với Khôi để mua dưa hấu ở tầng dưới, Thủy đã thấy bầy bán.
Chương kêu lên một tiếng:
- À…
Chương trao hai gói cho tôi:
- Mua cho Thủy đấy.
Tôi bóc gói kẹo:
- Cái này anh ăn được.
Và bóc gói xí mụi:
- Các này của em.
Nói xong, tôi bật cười. Kể từ lúc “thân” nhau, tự nhiên lối nói chuyện của chúng tôi trở thành kỳ cục. Ngắn ngủn. Trống không. Nhưng thân mật, âu yếm.
Hai đứa ngồi ăn nhóp nhép. Trăng càng khuya càng lên cao, tới đỉnh đầu. Tôi biết đã nửa đêm. Giây phút này nhiều người đã đi ngủ. Nhưng cũng còn nhiều người thức, và nằm cạnh nhau tắm trăng trên bãi biển. Ngồi nhìn về xa, trông họ như những thân cây nằm động, đen xám mầu đêm.
Chương quàng tay qua vai tôi:
- Lạnh không?
- Lạnh.
- Anh ủ cho em nhé.
- Thôi, xin ông.
- Sao thế.
- Đừng… lợi dụng.
Chương hóm hỉnh:
- Bậy nào. Lớn thế này ai lợi dụng nổi.
Tôi cóc vào trán Chương:
- Khôn như… ranh, ai đề phòng nổi.
Chúng tôi cùng cười. Chương hôn phơn phớt trên trán, trên má, trên cổ tôi. Cơn nhột nhạt kéo dài trong tôi, bất tận.
Ngồi im, tôi đón nhận và cảm nghe những cảm giác lạ kỳ len nhẹ vào cơ thể. Những cảm giác mê hoặc, lao xao ùa vào hồn, ngấm vào từng thớ thịt.
Chương choàng hai tay quang mình tôi. Hai đứa ngả dài trên cát ẩm. Lưng tôi mát lạnh, và Chương sát vào tôi. Chúng tôi hôn nhau say dắm.
Một lúc, tôi đẩy nhẹ Chương ra.
- Để yên, em nói cho mà nghe.
- Gì thế?
Ngồi lên đàng hoàng đã.
Thôi, nằm thế này… thích hơn.
Tôi gãi nhẹ móng tay trỏ trên má Chương:
- Anh biết Thủy đang nghĩ gì không?
- Nghĩ gì.
- Thủy đang tự hỏi sao chúng mình lại có thể thân nhau đến thế này, chỉ trong hai ngày gặp gỡ?
Chương cười nhỏ:
- Duyên số.
- Không thể giải thích kiểu đó.
Chương ôm chặt người tôi:
- Anh nghĩ rằng chúng mình đều là người lớn, gặp nhau trong cảnh ngộ đặc biệt là cùng những tâm trạng giống nhau nên dễ hòa hợp.
Khi hai tâm hồn cảm thông nhau vượt mức, họ sẽ dễ thân nhau, không cần tới điều kiện thời gian, không gian nào nữa.
- Trong ngày nay, Thủy đã nghĩ nhiều đến chuyện này. Khi có ai nghe nói hai đứa mình thân nhau chỉ trong vài ngày họ sẽ cho là vô lý, nhỉ anh. Và, đối với một người con gái, chuyện đó càng khó có thể chấp nhận xẩy ra dễ dàng đến thế.
Chương cười âu yếm:
- Vậy mà chuyện khó tin ấy đã xẩy ra.
Tôi ngồi im. Có thực đó là tình yêu? Có phải đó là sự rung động của cõi lòng? Hay chỉ là một tình cảm hời hợt bên ngoài, như Yến mô tả là một sự “chịu” nhau, có thể gần nhau, âu yếm nhau mà không cảm thấy xa lạ, ngại e. Và tình cảm ấy sẽ dễ dàng tan biến vì mong manh như sợi tơ trời. Như Yến với Toàn, với những người đàn ông đã ở cạnh Yến những hôm xưa?
Chương nắm một ngón tay tôi bóp cho kêu thành tiếng. Khuôn mặt chàng tối đen, nhìn lên tôi chỉ thấy sáng trăng một bên má, hai đốm mắt sáng long lanh. Chương hỏi:
- Nghĩ gì nữa thế cô bé?
- Trống rỗng.
Chương ngồi dậy:
- Sao Thủy cứ tự làm khổ mình hoài vậy. Những phút này không đủ làm Thủy tạm nguôi quên chút nào sao?
Tôi thở dài:
- Cứ mỗi lần gặp chuyện gì vui, hay có được một điều gì sung sướng em lại buồn, lo sợ. Vì niềm vui sướng ấy sẽ không thể tồn tại lâu dài. Em không còn tin, không bao giờ tin sự yên vui sẽ lâu dài, vì em đã gặp nổi bất hạnh to tát. Thảm kịch gia đình bây giờ là ám ảnh to lớn nhất đang vò xé em.
Chương đăm chiêu:
- Còn chuyện chúng mình, em cũng không tin sẽ tốt đẹp sao?
Tôi bóp nhẹ tay Chương:
- Em không muốn nghĩ gì hết. Em sợ…
- Sợ gì?
- Một điều không may nào đó…
Chương cúi đầu nhìn tôi:
Đừng lo sợ em ạ. Chúng mình sẽ ở bên nhau mãi.
Và chàng chợt cười:
- Hay em tin dị đoan?
- Sao anh?
- Anh nhớ có lần kể với em, thằng Khổn Lò nó đòi rủ anh theo nó?
Tôi kêu lên:
- Không. Không. Em không nhớ chuyện đó, em không bao giờ dám nghĩ đến điều bất hạnh ghê gớm đó.
- Anh Thy nó đùa anh ấy mà. Tụi anh luôn luôn có tật phát ngôn bừa bãi như thế. Em đừng để ý.
- Em không nghĩ vậy đâu.
Chương lặng im, vuốt ve trên thân thể tôi. Tôi nhắm mắt, thấy nóng trên đôi mi. Đó có phải là hạnh phúc, thứ hạnh phúc mê đắm mà đời con gái hằng chờ đợi. Một tình yêu. Một người đàn ông đến với đời mình như một thân cổ thụ?
Sau bao năm làm con gái, đây là lần đầu tôi đã gần gũi với một người đàn ông. Những cảm giác Chương mang đến cho tôi bây giờ tràn lan như sóng vỡ bờ, bát ngát bao la. Tôi đón nhận với sự bỡ ngỡ không kịp sửa soạn nên hạnh phúc ấy, ân huệ ấy làm tôi ngột ngạt. Tôi đắm đuối trong hạnh phúc tuyệt vời.
Đêm thật khuya. Tôi lạnh giá cả lưng. Tôi nói nhỏ:
- Em lạnh. Về ngủ thôi anh.
Chương kéo tay tôi đứng dậy:
- Anh có em, anh sung sướng quá. Thủy biết không, mồ côi cha mẹ, không gần được anh em, anh như cây cằn cỗi. Anh không biết niềm vui là gì. Ngày qua ngày anh sống vô vị với công việc, với sách vở. Quên để sống. Anh tự nhủ thế.
Bây giờ, gặp em. Anh giao phó cho em cuộc đời anh đó.
Tôi cười. Chương choàng tay sau lưng tôi, hai đứa đi về lều.
Đứng trước cổng trại, Chương nói:
- Anh sung sướng quá.
Rồi xiết tay tôi, bỏ đi về xóm dân trên đảo. Chương ngủ nhà người quen ở đó.