← Quay lại trang sách

Chương 13

THÊM HAI NGÀY NỮA TRÔI QUA. TÔI ngụp lặn trong những cuộc vui. Ngày hai buổi đi tắm biển, ăn uống. Chương đưa tôi theo bạn bè chàng đi săn cá, mua lại cua, sò của dân chài quanh đó đem về tổ chức những bữa ăn thịnh sọan. Tôi quấn quýt bên Chương như bóng với hình. Chương cũng ở cạnh tôi cả ngày. Tôi hỏi Chương:

- Sao anh được đi chơi hoài vậy?

Chương cười:

- Hạm Trưởng của tầu anh chịu chơi lắm. Ông tuyên bố tên nào tán được một cô làm bồ bịch trong chuyến đi này ông sẽ cho phép lên bờ du dương thả cửa.

Tôi ngạc nhiên:

- Nếu vậy ai cũng nói là tán được thì ông ấy làm sao kiểm soát được, họ lên bờ hết thì sao?

- Có kiểm soát chớ. Vì phải có nhân chứng… tin cậy, ông ấy mới cho đi. Nói thế chứ, cũng vẫn phải chia nhau mà đi. Anh là một trường hợp… đặc biệt.

- Anh thì ai làm chứng?

- Ông Toàn.

- À, ông Trung úy của nhỏ Yến. Nhưng ông ấy làm chứng bồ anh là ai.

- Còn hỏi.

- Ai?

- Em.

- Bậy. Ông Toàn làm sao biết được em với anh…

- Không biết rõ thôi. Vả lại, anh nói cho ông ấy biết.

Tôi nhăn nhó:

- Cái miệng… tươm tướp. Đi khai hết trơn.

Chương kêu lên:

- Ô hay. Có gì phải dấu? Cho ông Toàn biết thì càng có lợi chứ sao?

- Lợi gì?

- Để ông ấy khỏi nhào vô tán em. Tay ấy nổi tiếng tán đào đó cô.

Toàn. Anh chàng này và nhỏ Yến mấy hôm nay cũng khăng khít bên nhau. Ngoại trừ các giờ tắm biển, giờ cơm có đủ mặt mọi người, những cuộc đi chơi của Yến và tôi với hai người đàn ông thiếu sự hiện diện của một người thứ ba. Chúng tôi len lén rút lui ra khỏi tập thể, đi tìm những cuộc vui êm ả. Anh Đệ tránh gặp riêng tôi. Khôi cũng ngại ngùng, chắc thấy tôi và Chương thân mật khác thường.

Hôm qua Chương rủ tôi theo ca nô của bạn Chương đi một vòng quanh đảo. Hòn đảo thật rộng, chiếc tầu nhỏ nhấp nhô chạy men bờ. Từ dưới nhìn lên chỉ thấy cây cối xanh um, mây trắng đùn trên đỉnh núi. Chương và các bạn thỉnh thoảng dừng lại, ném cá bằng lựu đạn. Tiếng nổ ầm vang làm tung một cột nước trắng xóa, nước sủi lên sùng sục. Chốc lát, cá chết nổi lềnh bềnh. Cả bọn nhào xuống vớt. Lại có màn đốt lửa, làm cá rồi nướng ăn với nước mắm chanh ớt. Chương ép tôi mãi tôi mới ăn thử một miếng. Thấy ngon ngoài tưởng tượng. Tôi chịu ăn thêm miếng nữa. Rồi miếng nữa. Đến nổi Chương kêu lên:

- Dại quá. Lẽ ta anh không nên ép em tập ăn.

- Sao thế?

- Biết ăn rồi, em ăn dữ quá.

Tôi xì dài:

- Tham ăn. Tiếc người ta hả?

- Không phải thế. Em có ăn thả dàn cũng không hết. Nhưng sợ em bị phong.

Nghe nói tôi cũng sợ sợ. Bèn ngừng tay.

Một người bạn Chương nói:

- Đừng lo. Chị cứ ăn rồi uống thuốc. Tôi quan niệm chữa cách đó thực tế nhất.

Tôi cười cười. Mọi người lại dọn dẹp sạch sẽ rồi tiếp tục chuyến du ngoạn bằng tầu. Chương bảo:

- Sáng nay thiên hạ thi đua leo núi hăng ghê nhỉ. Đông đến ba bốn trăm người.

Tôi nghĩ tới Yến và Toàn. Sáng sớm Toàn đến rủ Yến đi leo núi. Yến nhận lời ngay, và cố kéo tôi theo. Nhưng tôi ngại, từ chối. Yến xỉ vả:

- Bộ bạn tính chờ tên Chương hả. Thì rủ anh chàng ấy cùng đi.

- Không phải thế. Thủy ngại leo núi lắm. Hôm vừa rồi leo có một lúc mà hai chân mỏi rã rời.

Toàn trêu:

- Bảo Chương bóp cho.

Tôi nguýt Toàn một cái dài và tự nhiên liếc nhìn quanh. Anh Đệ và Khôi đang đốt bếp nấu nước pha mì gần đó, không biết họ có nghe thấy không. Tôi mỉm cười một mình, hai người ấy tự dưng trở thành đầu bếp vì tôi và Yến đi chơi tối ngày, sáng lại dậy trễ.

Yến đi rồi, tôi nằm ngủ lại. Sợ phải gặp hai người, Khôi và anh Đệ. Sợ vu vơ. Nhưng giấc ngủ đi qua, tôi nằm nghĩ lan man mọi chuyện.

Khôi gọi:

- Thủy ơi.

Hai lần tôi mới lên tiếng. Khôi bảo:

- Ra ăn sáng.

Tôi thò đầu ra cửa lều:

- Cám ơn Khôi. Thủy chưa đói.

Giọng Khôi chợt lạ.

- Hay chờ lát nữa khách tới mời.

Tôi cau mặt ngồi yên. Khôi nói gì thế. Tôi lấy khăn mặt và bàn chải ra thùng nước ngọt.

Khi quay vào, Khôi đến đứng cạnh, nói nhỏ:

- Khôi xin lỗi, lúc nãy đùa Thủy.

Tôi làm mặt thản nhiên:

- Thủy có nghe gì đâu?

- Thôi mà. Giận Khôi sao.

Tôi mỉm cười cho Khôi bằng lòng:

- Thật. Thủy đâu có nghe.

Khôi chép miệng, có tình nói theo kiểu khôi hài:

- Vậy là Khôi thua cuộc rồi.

- Gì cơ?

- Khôi mất Thủy, phải không?

Khôi nói nho nhỏ. Tôi làm bộ không hiểu:

- Lạ thật? Chúng mình vẫn thân nhau từ xưa tới giờ mà.

- Chắc chẳng bao giờ Thủy chịu nghe Khôi nói như buổi tối trên tầu nữa nhỉ?

Khôi du tôi vào câu chuyện cũ. Khó nói quá. Tôi lặng im. Khôi nói, giọng êm đềm thật dễ thương:

- Khôi buồn, nhưng mừng thấy Thủy tìm được người vừa ý. Khôi chấp nhận thua cuộc. Chúng mình vẫn là bạn chứ.

Tôi gật đầu, thở ra:

- Bạn thân.

Chương đến, một lúc sau. Muốn anh Đệ và Chương khỏi phiền, tôi xúi Chương ra rủ hai người nhưng cả hai đều từ chối. Chương mang cho tôi mượn chiếc mũ lưỡi trai và đưa tôi chiếc túi ni lông nhỏ. Tôi hỏi:

- Gì đây anh?

- Nước mắm, chanh, ớt, tỏi, hành, tiêu, vân vân và vân vân… Để ướp cá khi nướng. Mình đi săn cá. Chiều ra hòn Nhàn săn chim.

- Chương trình hấp dẫn ghê nhỉ.

Chúng tôi kéo nhau đi. Chiếc ca nô nhỏ nổ máy đang chờ. Hai người bạn Chương, một Thiếu Úy, một đoàn viên tươi cười chào tôi. Chương giữ tay lái, cười lớn:

- Để tao biểu diễn với người đẹp tí nhé.

Chương bẻ quạt tay lái, chiếc ca nô lượn một vòng tròn nhỏ, tóe nước rồi hùng hổ cưỡi sóng vun vút. Một lúc, chúng tôi đã bỏ xa bãi biển đầy người, đi men bờ đá rậm cây cối.

Chúng tôi thơ thẩn chỗ này một lúc, chỗ kia một lúc rồi lên bờ, để người lính đưa ca nô ra tầu. Viên Thiếu úy hẹn Chương khoảng năm giờ sẽ trở lại đây đón chúng tôi ra đảo Chim.

Tôi trải qua một buổi trưa tuyệt vời. Sau bữa ăn với lương thực khô mang theo, chúng tôi nằm cạnh nhau chuyện trò, tâm sự. Và… ấu yếm nhau. Chỉ thêm một thời gian ngắn mà tôi được biết nhiều điều về cuộc đời trôi nổi của Chương, những bất hạnh long đong chàng đã gặp. Chương nghe tôi nói về gia đình với nhiều oán trách cha tôi, chàng an ủi khuyên lơn tôi không nên để những chuyện đó dằn vặt tâm hồn mình.

Buổi trưa trôi qua êm ả. Tôi nằm thoải mái trên tấm poncho Chương mang theo. Chàng nằm gối đầu trên người tôi, hút thuốc. Những ngón tay tôi lùa trong tóc Chương, những sợi cứng và rậm làm nhột lòng bàn tay tôi.

Trên cao nắng chói chang, nhảy múa trên lá rừng mơn mởn xanh. Gió núi lùa vi vút, hơi nước mát lạnh dâng lên. Tiếng chim thỉnh thoảng bật lên ríu rít. Trong tận cùng thanh thản của tâm hồn, tôi nghe tôi bảo tôi:

- Thủy là người sung sướng.

Và tôi chìm vào giấc ngủ say sưa. Trong giấc mơ đẹp đẽ, tôi và Chương hòa vào nhau như một, tan biến trong nhau. Chúng tôi ở cạnh nhau.

Tôi giật mình tỉnh giấc khi đầu Chương xoay nhẹ trên người tôi. Tôi nhận ra nơi tôi đang nằm, nhận ra người đàn ông bất ngờ đến với đời tôi đang ở sát tôi, không khoảng cách. Chàng hôn nhẹ lên môi tôi và quàng tay qua người tôi, tiếp tục ngủ.

Tôi cũng nhắm mắt, tìm lại giấc mơ đẹp một cách nuối tiếc.

Nhưng lần thứ hai là một cơn ác mộng. Chương đang ở cạnh tôi, chúng tôi đang hạnh phúc bỗng xa nhau nghìn trùng. Không hiểu vì lý do gì. Không biết tại sao. Chỉ thấy Chương mỗi lúc một xa tôi, mang theo hạnh phúc đời tôi. Hạnh phúc héo hon, tình yêu tàn úa. Tôi vẫy gọi Chương một cách tuyệt vọng. Chương nhìn tôi, ánh mắt buồn rầu, lặng lẽ. Chàng đưa tay về phía tôi, tôi chạy tới níu lấy nhưng không kịp. Và Chương tan biến vào hư không. Tôi bật khóc, khóc nức nở, thảm thiết. Lần thứ hai, hạnh phúc ấm êm bỏ tôi mà đi, và tôi lại trở về với cuộc sống cô đơn cằn cỗi, trĩu nặng buồn phiền. Tôi khóc như mưa, như gió…

Chương lay gọi tôi rối rít. Tôi giật mình, choàng tỉnh. Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên trông thấy là Chương. Chương của tôi còn đó. Chàng vẫn trong tầm tay tôi, còn gần hơn nữa, đưa tay ra là nắm được, ôm lấy được. Cơm mê hoặc làm tôi rùng mình. Gió thật mát, đá thật lạnh mà mồ hôi lưng ra ướt áo. Mồ hôi ra xâm xấp trán tôi. Ánh mắt Chương nhìn tôi tội nghiệp,chan chứa những yêu thương:

- Thủy, tỉnh dậy em.

Tôi ú ớ vài tiếng vô nghĩa. Chương vỗ về:

- Sao thế em! Mơ thấy gì sợ phải không?

Tôi tỉnh hẳn, gật đầu e thẹn. Hình ảnh thật về tôi đó, đứa con gái cô đơn, thiếu thốn tình thương và tình yêu. Thiếu thốn những âu yếm, chăm nom, từ mấy năm khôn lớn. Chương đỡ tôi ngồi dậy, trao tôi ca nước lạnh.

- Uống nước cho tỉnh táo đi em.

Tôi nuốt từng hớp nhỏ, nước tràn vào lòng làm dịu ưu phiền.

- Anh, em sợ…

- Em mơ thấy gì.

- Em… thấy mất anh.

Tôi chữa lại:

- Em và anh xa nhau.

Chương vỗ nhẹ lên vai tôi:

- Đó chỉ là giấc mơ.

Chàng kéo tôi ngả vào vai chàng:

- Mà giấc mơ thì không thực.

Tôi đưa tay chùi mắt, Chương trao tôi chiếc khăn. Thấm những giọt long lanh, tôi bâng khuâng tự hỏi:

- Mộng và thực có khác nhau không?