← Quay lại trang sách

CHƯƠNG BỐN

Nếu tình trường là đấu trường, thì e rằng Công sẽ phải đánh xáp lá cà với không biết bao nhiêu tên mà nói. Một trong số đó lại chính là Hy, người bạn thân nhứt của chàng.

Hy học trường Y, chiều cao đứng thứ nhì trong bọn, chỉ kém Công chút xíu. Chàng có nét đẹp đầy nam tính với mũi cao, cầm vuông, trán rộng.

Hy thuộc gia đình khá giả, tiền bạc dồi dào. Lý do khiến y phải “giả dạng thường dân”, chui rút vào nơi hang cùng ngõ cụt nầy là vì Công.

Nhà Hy ở gần nhà Công nên họ chơi thân với nhau từ cấp một. Cho dù tính cách cả hai vô cùng khác biệt nhưng họ lại gắn bó với nhau như hai cực trái dấu của nam châm. Vì vậy nên Hy cố thuyết phục ba mẹ cho ở chung với cái nhóm bạn nghèo. Chàng được chấp nhận nhưng phải cam kết tuân theo các điều kiện: Tốt nghiệp loại giỏi, không vướng vào tệ nạn, không được có bạn gái, không quan hệ nam nữ khi chưa công thành danh toại.

Đại dịch si đa đang lan tràn là lý do chủ yếu giúp Hy toại ý. Ba mẹ Hy hy vọng năm chàng trai sẽ kiểm soát lẫn nhau và cùng tranh đua lành mạnh. Nhờ mấy đứa bạn nầy họ sẽ được cung cấp thông tin về thằng con một cách chặt chẻ và nhanh chóng, để kịp thời điều chỉnh nếu Hy đi chệch quỹ đạo mà họ đã vạch ra.

Cũng như những người giàu có khác, họ luôn nơm nớp, sợ con mình bị lủ bạn nghèo bòn rút, nên hết sức khắt khe về tiền bạc. Họ lại quan niệm nhiều tiền dễ mua tật, nên chỉ cung cấp cho chàng vừa đủ xài. Tuy mang tiếng con nhà giàu, ngoài chiếc xe đạp “xịn” hơn các bạn, số tiền dằn túi của chàng cũng chẳng hơn họ là bao.

Cái quan niệm “đặng hào của, đông hào con” nay chỉ còn được giữ lại cái vế đầu. Mục tiêu cuộc sống đã dần thu gọn lại. Nỗi lo nhân mãn cùng lối sống tiêu thụ, khiến chẳng ai còn muốn sanh năm đẻ bảy nữa. Cái câu chúc “đầu năm sanh trai, cuối năm sanh gái” trong các lễ cưới, bị coi như lời như trù rủa. Vậy nên dù ba của Hy có một phòng trồng răng, mẹ có tiệm thuốc tây, dư sức nuôi cả bầy, Hy bắt buột phải làm đứa con duy nhứt.

Ba mẹ Hy không muốn sanh thêm vì sợ không thể chia đều các thứ. Tuy là con một nhưng Hy không hề được nuông chiều, muốn ngăn nào được ngăn nấy như những cậu ấm con cầu tự khác. Đôi khi chàng có ý nghĩ là mình được sanh ra để thực hiện những dự định mà hai đấng sinh thành hằng ấp ủ.

Họ khá thành công trong việc rèn cặp đứa con trai duy nhất của mình. Thể lực, trí lực của Hy đều được phát triển tối đa. Chàng là miếng đất được dọn cỏ, cày xới cẩn thận, hết sức mầu mỡ nên các hạt mầm tham vọng được gieo vào đều nẩy mầm, đâm chồi, trổ lá um tùm. Ba mẹ Hy nghiêng nặng về việc khuyến khích chàng trau dồi trí dục, thể dục hơn đức dục.

Tiêu chuẩn được Hy đặt ra cho chàng là phải ngoi lên hàng đầu trong mọi lãnh vực. Điều đó khiến Hy bị áp lực trong suốt thời niên thiếu của mình. Như một vận động viên điền kinh cắm đầu miệt mài trên đường đua, Hy chỉ chăm chăm qua mặt người phía trước và không để người chạy sau lưng đuổi kịp. Chàng chẳng có thời giờ đâu mà nhìn ngắm trăng sao và thưởng thức hoa thơm cỏ lạ quanh mình. Cách giáo dục ấy sẽ cống hiến cho xã hội một công cụ tuyệt hảo hơn là một con người hoàn thiện.

Vốn “con nhà giàu, đẹp trai, học giỏi” nên từ khi học cấp ba Hy đã được các nữ sinh trong trường hâm mộ. Hy không để một bóng hồng nào lọt vào mắt xanh nên bị nghi ngờ là có vấn đề về phái tính.

Hy và Công thường kè kè bên nhau nên bị Liễu, cô bạn học cùng lớp, gán cái biệt danh “pê đê”, khiến họ bị rớt giá thê thảm, mất trắng thị trường tiêu thụ. Trong khi Công chỉ đỏ mặt đính chính thì Hy nghiến chặt răng, mặt lạnh như tiền và quyết chí trả thù.

Hy thực hiện bằng cách theo đuổi, chinh phục Liễu cho bằng được. Nghe đâu sau khi chứng tỏ cho cô ta thấy cái nam tính của mình rồi -Có người khẳng định là họ đã…với nhau- Hy liền lập tức chia tay. Hành động ấy khiến Liễu suy sụp tinh thần đến bỏ học, còn Hy thì bị hầu hết đám bạn trong lớp tẩy chay. Điều đó chẳng ảnh hưởng đến việc học của Hy một chút xíu nào. Bằng chứng là Hy đậu tốt nghiệp với số điểm tối đa. Bay một cái vèo vào trường Y, tuy không đậu cao chót vót nhưng cũng thuộc một trong những cành gần đọt.

Xem thế cũng đủ biết Hy là người không dễ để ai qua mặt hay làm bẻ mặt. Có thể so sánh Hy với một cây dao bén ngót, được làm bằng một loại thép cực tốt. Tùy mục đích sử dụng mà rất hữu ích hay vô cùng nguy hiểm.

Hy có lẽ là người có tiết tố testosterone cao nhứt trong nhóm. Chàng thích cạnh tranh, ưa quyền lực và là người duy nhứt đã thử qua trái cấm.

Hy không lãng mạn như Công. Tình yêu của Hy hết sức trần tục. Hy bị lôi cuốn bởi Hà có ngoại hình hấp dẫn, bị kích thích tính cạnh tranh vì cô được nhiều người theo đuổi.

Vốn tính ngạo mạn nên chàng đặt Hà đứng thấp hơn mình một bậc. Hy xem Hà như trái chuối chín vừa đủ độ, vàng ươm, thơm phức, chỉ muốn lột bỏ vỏ rồi cắn phập vào và ngấu nghiến giữa hai hàm răng. Chàng không tin Hà dốt đặc cán mai, nhưng cho rằng cô là gái làng chơi cao giá nhất trong xóm.

Hy xác định ngay từ đầu rằng Hà chỉ thuộc típ người giúp chàng thỏa mãn dục vọng mà thôi, chưa đáng tầm để làm người tình thì nói gì được cái danh phận vợ.

Hà đã nhận ra cái tính cách “con đực” của Hy nên đối với chàng bằng thái độ nửa khinh thường nửa khêu khích. Thế là Hy càng bị thiêu đốt trong ngọn lửa do chính mình tạo ra. Chàng hay nói xa, nói gần cho Hà biết rằng mình thuộc loại con nhà giàu, tương lai cao vời vợi như đỉnh Hy mã lạp sơn, hòng gieo cho Hà lòng ham muốn rồi tự nguyện hiến thân cho mình.

Biết Công thích Hà nên Hy không bao giờ để lộ ý định của mình. Trước mặt bạn bè Hy luôn tỏ vẻ cao ngạo, nhìn Hà có nửa con mắt. Thế nhưng hể thấy Hà ở nhà một mình là liền trèo ban công qua tán tỉnh.

Một đối thủ khác của Công cũng ở trong nhóm của họ. Dự đó!

Ba má Dự chỉ có hai người con trai mà thôi. Họ làm chủ cái tiệm tạp hóa vừa vừa trong quận. Họ là những người đi tiên phong trong xóm với việc dạy con không dùng roi vọt và đẩy chúng tiến lên bằng những lời khen.

Dự có một người anh tuy không sanh đôi nhưng lại cùng một tuổi. Người anh tên Do nầy, theo như má Dự nói, khi còn nằm trong bụng đã hành hạ bà khủng khiếp. Hể ăn thứ gì vào là ói ra ngay lập tức cho nên bị suy dinh dưỡng ngay từ lúc chưa chào đời. Sau đó lại bị dứt sữa sớm vì bà lại cấn bầu.

Dự bị sinh thiếu tháng nên được má chăm sóc tối đa. Hai bầu sữa của bà ưu tiên dành cho Dự, Do chỉ bú ké phần dư rồi uống sữa đặc bù thêm. Từ ngày có Dự, thân phận Do lại càng hẩm hiu.

Dự cho là tại mình hấp tấp ra đời nên Do phải chịu thiệt thòi. Phát xuất từ suy nghĩ đó, chàng tự thấy mình mắc nợ anh nhiều lắm! Tình thương Dự dành cho anh hết sức sâu sắc. Do cũng thế, thần tượng hóa em mình hơn bất cứ ai.

Họ học chung lớp, Do bị tim bẩm sinh, hay xỉu nên lâu lâu Dự phải bỏ ngang buổi học để cõng anh về nhà. Các cô thầy trong trường thường đem anh em Dự ra làm gương cho học trò. Cái cảnh Dự săn sóc, che chở anh mình khiến ai cũng cảm động.

Học trò tánh vốn tinh nghịch, đôi khi độc ác một cách vô thức, thích hành hạ những đứa yếu kém hơn mình. Chúng hay ném những lời nói hoặc cử chỉ trêu chọc vào Do. Có lần Do đi toa lét trong trường, bị bọn chúng chặn ngoài cửa nên không ra được. Dự phải tả xông, hữu đột để cứu anh mình. Kể từ đó Dự theo kèm Do sát rạt ở mọi lúc, mọi nơi. Để đối phó với bọn trẻ tai ác ấy, Dự cố rèn luyện thân thể thật khỏe và xin ba má cho đi học võ.

Để bảo vệ anh không ít lần chàng giáng cho bọn trẻ những cú đá, cái đấm tóe máu. Chúng bèn liên kết nhau lại để tấn công Dự. Chàng thường về nhà với quần áo rách bươm, mặt mày xây xát. Tuy bị thương nhưng Dự không hề nao núng. Với cái quyết tâm không để cho Do bị rụng đến một sợi tóc Dự dốc sức rèn luyện võ nghệ. Thế là cái hổn danh “độc cô cầu bại” như tấm huy chương được gắn lên áo Dự.

Con người tạo ra huy chương rồi bị những cái huy chương ấy đóng dấu lên họ. Dần dần Dự cho là mình có nhiệm vụ "thế thiên hành đạo". Sẵn có sức mạnh và vài đường quyền lận lưng, Dự hể “giữa đàng thấy chuyện bất bằng” là ra tay liền.

Ngoài sắc đẹp ra, số phận nghiệt ngã của Hà còn khiến chàng càng chìm sâu trong dòng thương cảm. Dự phóng đại chúng lên gấp trăm lần rồi quyết tâm sẽ xã tấm thân anh hùng của mình để cứu độ mỹ nhân.

Thời kỳ nầy cái đẹp của cơ bắp được tôn vinh cao chót vót. Các cậu trẻ ráp nhau đi tập thể hình. Các cô gái bắt đầu ưa chuộng mấy chàng trai “sáu múi” hơn các ông nghè, ông cống có bộ khung lỏng lẻo. Dự cho rằng chỉ với cơ thể rắn chắc như sắt, mình dư sức lọt vào mắt Hà và nằm luôn ở trỏng. Huống chi lại văn võ song toàn.

Tự tin là bản tính nồng cốt của Dự, nên nếu có ai nói cho chàng biết là Hà chú ý đến chàng chỉ hơn cái cột đèn ngoài đường một chút, chắc Dự sẽ ngạc nhiên đến té xỉu.

Vốn có tinh thần thể thao nên Dự đã công khai việc theo đuổi Hà với Công. Chàng tuyên bố họ sẽ cùng nhau cạnh tranh lành mạnh. Cho dù thắng hay thua, tình bạn của họ sẽ không hề giảm sút.

Người thương Hà một cách vô điều kiện, hết mình chính là Tâm.

Tánh lại là người lên tiếng cảnh báo ông anh khờ khạo của mình, lại cầm sẵn bông băng để chờ chực cứu chửa như những lần khác.

Hai anh em sinh đôi Tâm và Tánh giống hệt nhau ở hình dáng bên ngoài như các cặp song sinh chung nhau một trứng khác. Thế nhưng tính nết lại hoàn toàn khác biệt. Tâm tuy làm anh nhưng do cái tật nói trước suy nghĩ sau nên hay bị Tánh, vốn điềm đạm hơn, sửa mũi mấn hoài hoài.

Đã vậy Tâm lại còn học kém hơn em vì thiếu khả năng tập trung. Trong mọi kỳ thi, do xếp chỗ theo alphabet nên hai anh em được ngồi gần nhau. Lợi thế đó giúp Tánh có điều kiện chuyền bài cho anh, nhờ vậy mà cả hai đều vượt qua một cách trót lọt. Càng ngày Tánh càng có uy thế, càng được Tâm trân trọng. Tâm dần phát sinh tính ỷ lại, thường nhường quyền quyết định cho Tánh, nên ai gặp lần đầu cũng ngỡ Tánh là anh, Tâm là em.

Ông cố, ông sơ của họ là những người đầu tiên theo chùa Nguyễn vào Nam mở đất. Từ hai bàn tay trắng họ dần dần gây dựng một cơ ngơi.

Ông nội của Tâm ngày xưa rất có vai vế trong làng. Ông là điền chủ, giàu có lên nhờ ruộng đất. Thế nhưng không cho con trai duy nhứt của mình, ba của Tâm, cầm cuốc, cầm cày mà buộc phải dùng cây viết và cục phấn kiếm cơm.

Ngẫm ra cái câu "nhứt sĩ, nhì nông..." đã vô tình làm giới nông ngóc đầu không nổi.

Nông dân tuy được xếp thứ nhì, nhưng thật ra đâu được tôn trọng đúng với công sức họ đóng góp cho xã hội. Những câu chê bai "đồ nhà quê" hay "quê rít, quê rang" thường ám chỉ những người, những sự vật có xuất xứ từ đồng sâu, nước mặn. Bà con lại nhiễm nặng cái tinh thần "nhứt sĩ" đó, nên hể ai giàu lên là lập tức xúi cháu, con mình bỏ đất.

Sự bạc bẻo ấy được thể hiện rõ rệt ở chỗ, dù là một nước nông nghiệp, nhưng đại học Nông lâm lại là lựa chọn sau cùng của hầu hết thí sinh đại học.

Có lẽ vì vậy mà nền nông nghiệp của nước ta tụt hậu thê thảm.

Ông Toàn, ba họ, được cho ăn học đến nơi, đến chốn. Ông thi đậu vào trường Đại học Sư Phạm rồi ra trường và dạy ở quận nhà. Thời đó giáo viên dạy từ lớp đệ Thất trở lên được gọi là giáo sư, được tôn trọng rất mực.

Vì là con trai duy nhứt nên ông bà nội Tâm kén dâu dữ lắm! Họ cố tìm cho đứa con cầu tự của mình một người vợ, chẳng những công, dung, ngôn, hạnh vẹn toàn, mà còn phải "môn đăng, hộ đối" nữa. Thế nhưng những chỗ ông cha ưng bụng thì ông con không vừa ý. Nơi ông con thích thì ông cha chẳng ưa. Giằng co qua lại cho đến khi ông nội, bà nội Tâm bị tai nạn rồi qua đời một lượt vẫn chưa được thỏa nguyện.

Khi ông nội còn sống, thường thổ lộ với mọi người cái tâm nguyện của mình. Đó là có ít nhứt một thằng cháu trai nối dõi, để không bị tổ tiên đang chờ sẵn ở suối vàng quở trách. Vì vậy nên khi ông chết mắt cứ mở, vuốt hoài không khít. Bà con đều đổ thừa tại thằng con chưa có vợ nên ông cha chẳng yên tâm nhắm mắt.

Ngay sau khi xã tang, ông Toàn kết hôn lập tức với một cô giáo dạy chung trường kém mình hơn một con giáp. Cô ta là cháu ngoại của người lực điền chăn trâu cho ông nội ngày trước.

Mẹ họ mang mặc cảm tự ti nên tôn thờ chồng như lãnh chúa. Bà không đẹp lắm nhưng rất có duyên, tánh nết hiền hậu, ôn nhu.

Làm vợ trong một gia tộc theo đúng tập tục trọng nam, nên bà chịu rất nhiều áp lực. Ông lại là người coi sóc cái phủ thờ của cả dòng họ nên khi bà mang thai cả hai đều hết sức vui mừng. Họ cùng ngày đêm khấn khứa, cầu xin ơn trên ban cho một đứa con trai đầu lòng làm vốn.

Khi hai người con lần lượt chui ra đều là gái, bà ngán ngược hết muốn sanh nữa, tính ngưng luôn nhưng ông nhứt định không cho đóng máy. Ông dựa vào tâm nguyện của ông nội mà năn nỉ bà hãy chìu ông, sản xuất thêm lần nữa. May mắn thay, sản phẩm sau cùng của bà là hai đứa con trai sinh đôi.

Khỏi phải nói là họ mừng như thế nào. Thế nhưng trong cái may lúc nào cũng có cái rủi bám theo. Vì có hơn hai con nên ông, bà bị hạ tầng công tác. Ông đang dạy cấp ba hạ xuống cấp hai, bà đang dạy cấp hai tụt xuống cấp một. Ông bất đắc chí nên bỏ dạy. Đất vốn bao dung, mở rộng vòng tay đón ông quay lại.

Bà ước mơ được đi làm cô giáo từ lúc nhỏ, hơn nữa cũng muốn có những khoảnh khắc thoát ra khỏi sự ràng buột của chồng, nên năn nỉ ông cho mình tiếp tục bám nghề, lấy lý do để tiện rèn cặp con cái sau nầy.

Trách nhiệm của bà từ đó nặng nề hơn, cũng may chỉ đến lớp một buổi trong ngày, nên có thì giờ ra đồng cùng chu toàn việc nội trợ.

Ông không có kinh nghiệm, lại không yêu nghề nông, nên mấy năm trời bỏ công sức vào ruộng rẫy mà chỉ lỗ hoặc may lắm là huề vốn. Năm nào may mắn trúng mùa thì lại bị ép giá sát ván. Để hai cậu quý tử được ăn học tới nơi, tới chốn. Hai người con gái đầu phải bỏ học góp sức kiếm tiền. Ngôi vườn được hai chị em trồng thêm rau cải bầu mướp để hái bán. Cả bốn người đều dốc sức trau dồi cho hai viên ngọc quý là Tâm và Tánh, sao cho chúng lên nước bóng ngời để thiên hạ phải chói mắt.

Người ta thường nói trong hai đứa con sinh đôi hể đứa nầy dư thì đứa kia thiếu. Và cái đứa bị đá văng ra trước thường bị lép vế hơn cái đứa ra sau. Điều nầy ứng dụng ngay chóc vào trường hợp của hai anh em họ.

Tâm hấp tấp bao nhiêu thì Tánh thận trọng bấy nhiêu. Tâm hời hợt thì Tánh sâu sắc. Tâm “miệng đít vịt xiêm” thì Tánh là con cóc mà hể nghiến răng một cái là ông trời tối tăm mày mặt.

Tánh thấy Tâm hay thừ người nhìn Hà, vẽ đủ tư thế của nàng trong quyển tập thì rầu hết biết. Tánh nói xa nói gần cho Tâm hiểu là chàng chẳng bao giờ lọt vào mắt của Hà đâu, và cha mẹ mình cũng không thể nào chấp nhận một người con dâu làm cái nghề bán… nuôi miệng. Thế nhưng chẳng thể ngăn Tâm bước vào tử huyệt.

Tánh thở dài, nhìn gương mặt bèo nhèo vì bị ái tình hành hạ của anh mình một cách chán nản. Rồi lại nghĩ đến cha mẹ, hai chị mình đang vất vả kiếm tiền mà xót ruột biết bao nên tức tối quát to:

-Trời ơi! Tội nghiệp cho cha mẹ, chị Hai, chị Ba làm đến thúi móng tay rồi dành dụm từ đồng từ cắc để nuôi anh ăn học. Họ trông cho tụi mình đổ đạt, nên người để tự lo thân, để họ được nghĩ ngơi một chút. Tội nghiệp cho ông nội dưới suối vàng biết mấy! Nếu biết thằng cháu đích tôn của mình cam tâm tình nguyện chết dưới tay một cô gái giang hồ, chắc ông sẽ đội mồ sống dậy mà bẻ anh lọi cổ.

Không những giận anh mình, Tánh còn ghét lây cả Hà. Mối ác cảm dành cho cô bắt đầu hình thành trong chàng từ đó!

Tánh rất tự hào về ông nội. Vốn có tâm nguyện khôi phục cái quá khứ vàng son của gia đình, nên Tánh rất chăm chỉ học hành, không lãng phí thì giờ vào việc theo đuổi các bóng hồng.

Tánh nhớ nằm lòng lời mẹ dặn:

-“Làm con trai phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Con mà công thành danh toại rồi thì tụi con gái nó đứng xếp hàng trước mặt, tha hồ muốn chọn đứa nào cũng được”.

Tánh đã thấy bao nhiêu cuộc hôn nhân lấy nhau vì tình rồi thất vọng và chia tay nhanh chóng. Chàng tự hứa với lòng rằng chàng sẽ cưới trước rồi yêu sau cho chắc ăn.

Tánh gần gũi với mẹ nhiều hơn cha. Sự hy sinh của mẹ khiến Tánh quyết học tập hết mình để sớm đền bù lại công lao trời biển ấy. Chàng muốn đem lại niềm vui cho mẹ thật nhanh và thật nhiều.

Một lần khi hai mẹ con trò chuyện, chàng đã tâm sự:

-Sau nầy con sẽ để cho mẹ chọn dâu.

Mẹ cười:

-Tiêu chuẩn của mẹ khác con. Người già nhìn bên trong, người trẻ nhìn bên ngoài. Rủi con không hợp nhãn, không có hạnh phúc lại trách móc thì mẹ buồn lắm!

Tánh lắc đầu, hứa chắc:

-Con sẽ thương bất cứ người nào mà mẹ chọn. Bởi muốn mẹ vui, con sẽ yêu vợ hết lòng và nhờ vậy gia đình ta sẽ rất hạnh phúc, đầm ấm.

Câu nói ấy đã khiến bà rơi nước mắt

Tánh là người thận trọng. Chàng không thi vị hóa Hà như Công. Không ham muốn Hà như Hy. Không tự cho mình là anh hùng rồi ôm mộng cứu độ Hà như Dự. Không mù quáng như Tâm. Tánh khảo sát Hà qua lớp kính hiển vi rồi phân loại từng con vi trùng một!

Những cô gái như Hà, Tánh cho là nguy hiểm nhứt đối với đàn ông và xã hội.