← Quay lại trang sách

CHƯƠNG NĂM

Cứ khoảng mười giờ sáng trở đi là tiếng rao lảnh lót: “ Chè đậu xanh, nước cốt dừa, đường cát trắng đây!“ vang lên khắp xóm.

Cho dù không có người gọi, Nụ cũng dừng bước rồi đặt cái gánh chè dưới bóng mát của cây trứng cá. Từ ngày năm chàng sinh viên chuyển đến, Nụ giữ ý nên không còn ngồi ké dưới mái hiên của căn nhà Hà trọ, đối diện lớp “bụi đời”. Nụ tháo cái nón lá xuống, quạt phần phật để nhanh chóng làm khô những giọt mồ hôi trên mặt.

Hai cô gái cao cao, gầy gầy như nhau từ từ đi tới. Nụ rút mấy cái ghế nhỏ giắt quanh gióng ra, lau sơ sơ rồi đặt trước mặt mình. Họ biết nhau rành quá nên cô chẳng cần hỏi han, mời mọc, thản nhiên múc chè vào chén đưa cho khách.

Huê, cô gái có mái tóc ngắn và làn da nâu, đưa bàn tay với năm cái móng sơn trắng ra cầm chén chè rồi nói:

-Sao mầy hổng nấu chè khác? Ăn quanh năm, suốt tháng cái món chè đậu xanh hoài ngán thấy bà cố.

Nụ cười:

-Em nấu nó quen tay rồi, đổi thứ khác sợ không ngon, bị chê, bán ế nhệ.

Rồi múc chén chè thứ nhì đưa cho Phụng. Cô gái tóc dài, da trắng, móng tay sơn đen nầy nói:

-Nấu thứ khác làm chi. Chè đậu xanh ngon mà mát nhứt, nhiều người ưa nên dễ bán. Em mà đổi thứ khác là chỉ có một mình nó ăn thôi.

Nụ cười:

-Có lần em thử nấu chè đậu đen, bán khắp xóm chỉ được có hai chén. Mấy chỉ nói ăn chè đậu đen xui lắm, kiếm khách không ra còn đánh bài thì lủng túi. Làm bữa đó em gánh vòng vòng tới Sài Gòn, chừng bán hết về tới nhà là đỏ đèn rồi. Hai cái chưn muốn rụng còn bị chửi thê thảm.

Huê hỏi Phụng:

-Hồi tối mầy được mấy “quắn”?

Phụng đáp:

-Một thôi, bao suốt đêm.

- Bao nhiêu?

-Một triệu.

-Sướng nhé!

Phụng đưa chén chè cho Nụ cầm giùm rồi vén tóc, kéo cổ áo thấp xuống chỉ những vết răng trên ngực cho Huê thấy rồi nói:

-Sướng gì, mầy coi nè!

Huê xót xa:

-Trời đất ơi! Mầy gặp cái thằng có bệnh rồi. Mấy thằng thuộc loại nầy tàn nhẫn lắm! Phải nó đi chiếc TOYOTA màu trắng hông?

Phụng gật đầu:

-Tao thấy nó có vẻ sang trọng nên mừng húm, ai mà dè.

Huê thở dài:

-Tao còn thù nó thấu xương. Lần đó tao bị nó châm tàn thuốc khắp mình hết trơn. Tới bây giờ còn mang thẹo nữa đó. Tao mà gặp nó lần nữa là thủ sẵn dao rồi đâm cho nó một nhát.

Phụng can:

-Đừng có nói ẩu, rủi nó bị con nào thanh toán là mầy lãnh đủ đó! Khi không bị ở tù oan mạng.

Nụ nghe hai cô gái đối đáp với nhau mà bất giác rùng mình. Hoàn cảnh Nụ không sáng sủa, bị má nuôi hành hạ chẳng nương tay, mấy lần Nụ định bỏ đi nhưng khi nghe mấy cô gái như Huê, như Phụng tâm sự, Nụ hết dám.

Nụ bỗng buột miệng:

-Sao hai chị không bỏ cái nghề nầy rồi kiếm việc khác mà làm?

Huê thở dài:

-Ai mà thèm mướn tụi tao? Với lại ở không, nằm ngửa quen rồi, ra đường bon chen chịu sao nổi. Ước gì có một ông thiệt là già, thiệt là giàu, cưới tao. Tao sẽ sử dụng hết ngón nghề, khiến cho thằng chả ngũm sớm rồi ôm trọn tài sản.

Nụ cười:

-Sao chị ác dữ vậy?

Huê trợn mắt:

-Ác cái gì? Đó là cái chết sung sướng nhứt! Thằng cha nào mà không khoái.

Phụng can:

-Thôi mầy ơi, đừng có đầu độc nó bằng mấy câu chuyện tầm phào. Con người ta còn nhỏ, đang là tờ giấy trắng, tay tụi mình lấm lem hết rồi, đừng có đụng vào.

Huê cười:

-Nhỏ gì mà nhỏ. Hồi bằng tuổi nó là tao bị bà má bắt đem bán rồi.

Huê trả cái chén cho Nụ rồi móc gói thuốc lấy ra một điếu đốt.

Phụng rầy:

-Tao thấy cỡ nầy mầy hay ho dữ lắm đó, hút thuốc cho dữ vô!

Huê mỉa mai:

-Coi bộ mầy yêu cái nghề nầy dữ dội. Ráng giữ sức khỏe để làm cho lâu phải hông?

Phụng đáp, giọng buồn buồn:

-Đời tao coi như bỏ đi rồi. Có điều lỡ có con thì phải ráng sống mà nuôi cho nó nên người.

Huê nói:

-Tao coi bộ mầy rồi cũng giống như chị Đông Sương.

Phụng hỏi:

-Chị đó là ai?

Huê đáp:

-Chỉ cũng như tụi mình vậy đó! Cũng có con, gữi cho người ta nuôi như mầy.

Phụng hỏi tiếp:

-Tao giống chỉ chỗ nào?

Giọng Huê bùi ngùi:

-Ở cái chỗ là phải bỏ đi biệt xứ để cho con khỏi xấu hổ.

Phụng hỏi:

-Bây giờ chỉ ở đâu?

Huê lắc đầu:

-Không biết! Năm kia con Vy nó nói gặp chỉ ở cái chùa trên núi Trà Cú, chỉ cạo cái đầu trọc lốc hà, chỉ cố tránh mặt nên nó không dám hỏi.

Huê rít một hơi thuốc thật sâu rồi nói:

-Mấy tháng sau tao với nó lên đó kiếm mà không gặp chỉ.

Phụng nói:

-Chắc chỉ không muốn gặp tụi mầy để khỏi nhớ chuyện cũ chớ gì?

Huê gật đầu:

-Tao cũng nghĩ vậy nên không đi tìm chỉ nữa.

Phụng hỏi tiếp:

-Chỉ có mấy đứa con?

Huê đáp:

-Một thôi! Con gái!

Phụng lại hỏi:

-Làm sao nó biết chỉ làm nghề nầy?

Huê đáp:

-Ông già chồng tương lai của nó là khách hàng quen thuộc của chỉ. Khi hai gia đình giáp mặt chỉ mới té ngửa. Ổng cũng tốt, chịu đi cưới nó cho con trai, với điều kiện chỉ không được xuất hiện trong đám cưới, bỏ nghề và tuyệt đối không được đến thăm con gái.

Phụng tức tối:

-Như vậy mà tốt sao?

Huê cười gằn:

-Như vậy là tốt lắm rồi đó mầy ơi! Ổng không nói huỵt toẹt ra cho con trai ổng với con gái chỉ biết, là phước ba mươi đời của chỉ rồi đó!

Huê thấp giọng:

-Chuyện nầy chỉ có một mình tao biết. Chỉ buồn quá nên mới tâm sự. Dặn đi, dặn lại hoài là đừng hé môi với ai.

Phụng cự:

-Chỉ tin tưởng mầy như vậy thì kể cho tao nghe làm chi?

Huê cười:

-Thì tao cũng tin tưởng mầy nên mới kể cho mà nghe. Ba cái chuyện buồn để hoài trong bụng nặng nề lắm, nói ra cho nhẹ bớt.

Phụng rầu rầu:

- Đây rồi mai mốt tới phiên tao, chắc mầy cũng đi nói tùm lum…

Huê chận ngang:

-Mầy đừng có lo, tới chừng mầy làm xui là tao xí lắc léo từ hồi đời nào rồi!

Phụng đánh vào vai Huê thật mạnh, rầy:

-Nói bậy không hà!

Ngẫm nghĩ giây lâu cô nói:

-Cũng may tao có con trai.

Huê cười khùng khục:

-Đừng có mừng sớm! Có con trai mầy còn khổ bằng hai con gái. Con trai sĩ diện lắm! Lại thần tượng hóa mẹ mình. Nó mà biết mầy làm nghề nầy thì thương đổi thành hận. Dám từ mầy luôn, nếu tại mầy mà nó không cưới được đứa con gái nó yêu. Con gái nghiêng về cảm tính, con trai nghiêng về lý tính.

Phụng trêu:

-Biết rồi! Đừng nói nữa “bà giáo sư” ơi!

Huê vốn thích đọc sách, hay nói “chữ” nên bị mấy cô bạn gọi mỉa như vậy.

Loan, cô gái thứ ba xuất hiện. Vừa thấy cô ta ngồi xuống là Nụ vói tay cầm cái chén lên lau, Loan xua tay:

-Tao ngồi chơi nói chuyện thôi, không ăn đâu!

Huê cự:

-Ăn giùm nó một chén đi, để rủi bán ế nó đổ thừa là tại tao mở hàng.

Rồi nháy mắt với Nụ:

-Cứ múc cho nó đi cưng! Con nhỏ nầy nó hà tiện lắm! Thèm gần chết mới lếch ra đây mà còn làm bộ.

Nụ cười cười làm thinh.

Loan thấy vậy liền nói:

-Bán cho chị hai ngàn thôi!

Rồi quay lại nhìn Huê mà nói:

-Cái con Hà em cưng của mầy đó! Coi bộ nó mê thằng cha thầy giáo rồi phải hông?

Huê đáp:

-Hổng dám đâu mầy ơi! Nó kén lắm! Không ai lọt vô mắt nó đâu!

Loan hạ giọng:

-Tao thấy hình như nó dính bầu rồi đó!

Huê hỏi:

-Sao mầy biết nó dính bầu?

Loan đáp:

-Không dính bầu sao nó mặc đồ rộng rinh, mang dép thấp?

Huê lắc đầu, giọng chắc nịch:

-Tao ở sát bên nó nên biết, họ không có gì với nhau đâu!

Loan cười mai mỉa:

-Hai căn nhà cụng đầu nhau, tụi họ leo qua cái một. Họ rình cái lúc mầy đi vắng hoặc ngáy khò khò mới xáp lá cà thì làm sao mầy biết được?

Huê vẫn lắc đầu nguầy nguậy:

-Nó mà có bầu, cho dù với thằng cha nào đi nữa, tao cũng hiến cái đầu cho tụi bây làm ghế ngồi chơi!

Phụng hỏi:

-Sao mầy dám nói như đinh đóng cột vậy?

Huê gật đầu:

-Nó còn chưa làm qua cái chuyện đó thì có bầu sao được?

Loan cười hô hố:

-Trời ơi! Nó là tiếp viên trong quán ba mà mầy làm như…

Huê ngắt lời:

-Con nhỏ nầy nó ngược đời hơn ai hết. Tao thấy nó ăn mặc sếc xy như vậy, tưởng đâu là nó dâm với thuộc loại dữ. Chừng đụng tới mới biết là nó sợ chuyện đó tới nổi da gà. Nó có võ đó nghe tụi bây.

Phụng hỏi:

-Võ gì?

Huê lắc đầu:

-Tao không biết, nhưng giỏi lắm! Mấy lần tao với con Lý bất thình lình xông lại ôm rồi đè nó xuống. Nó bức ra cái một còn làm cái tay tao đau muốn chết. Nó năn nỉ dạy tao hoài mà tao không thích, nên không chịu học.

Loan trề môi:

-Nó có nanh có vuốt mà mầy nói nó còn trinh làm tao mắc cười quá! Hôm bữa chính tai tao nghe nó mời mấy thằng xin ăn, ý lộn, sinh viên mở hàng, còn đòi cho trả góp nữa kìa!

Huê cười:

-Con nhỏ đó nó hay làm ra vẻ dữ dằn lắm! Nó nói cách phòng thủ tốt nhứt là tấn công! Bởi vậy nó đổi chỗ ở, chỗ làm liền xoành xoạch. Hễ ở đâu xém lộ cái cốt "cọp giấy" ra là nó vọt liền.

Loan lắc đầu:

-Mầy ăn bùa mê, thuốc lú của nó rồi, nên nó nói cái gì cũng tin. Chơi lửa là phải phỏng tay, tao dám chắc là nó đã rách te tua, hổng chừng còn hơn tụi mình nữa.

Huê tức tối:

-Tao hỏi tụi bây nè! Vậy chớ hai đứa mầy làm cái chuyện đó là vì thứ gì?

Phụng đáp:

-Ngày xưa thì vì tình còn bây giờ thì vì tiền mà thôi!

Loan đáp:

-Tao thì một trăm phần trăm vì tiền.

Huê thở dài:

-Con nhỏ nầy không cần tiền mà cũng chưa có tình. Nó không xài tới cái vốn tự có là chuyện đương nhiên.

Loan gặng:

-Vậy nó lăn lộn trong mấy cái ba, ở cái xóm nầy để làm chi cho mang tiếng?

Huê đáp:

-Nó đi tìm người.

Phụng hỏi:

-Nó tìm ai vậy? Đàn ông hay đàn bà?

Huê đáp:

-Đàn bà, hình như là chị ruột của nó.

Rồi lãng qua việc khác:

-Chuyện của con Nhung sao rồi?

Loan đáp:

-Nó đi nạo rồi!

Huê thở dài:

-Nghĩ cũng tội nghiệp cho nó, tưởng cột cẳng được cái thằng cầu thủ đó, ai dè phải đi nạo.

Loan lắc đầu:

-Ai biểu nó ngu! Tao đã nói trước rồi. Cái tụi đó nó chảnh lắm! Tụi mình chỉ để khi kẹt họ xài đỡ thôi, chừng muốn lập gia đình là chúng nó chọn mấy đứa có học với con nhà giàu không hà!

Huê nói:

-Nó bị trả quả rồi! Ai biểu nó moi tiền của ông già, hành hạ ổng đã đời rồi bỏ nên bây giờ ông trời ổng phạt, cho nó bị cái thằng đó đá tơi bời.

Loan lắc đầu:

-Ông trời đâu thèm ngó tới tụi mình cho dơ con mắt. Tại nó u mê nên mới bị.

Phụng hỏi:

-Sao tao thấy nó tỉnh bơ vậy mậy?

Huê cười:

-Mấy cái đứa không dám bộc lộ ra ngoài như nó dễ tự tử lắm nghe! Có điều nó còn đẹp, còn nhiều người mê, còn có cơ hội làm lại cuộc đời hơn mình nhiều.

Loan chắc lưỡi:

-Làm cái nghề nầy nhan sắc mau phai tàn lắm mầy ơi! Tuột dốc mấy hồi.

Rồi nói với Phụng:

-Tao thấy mấy năm trước mầy cũng đâu có thua nó.

Câu nói có ý ngợi khen đó càng khiến Phụng thêm tủi. Gương mặt cô bỗng buồn hiu hắt.

Huê an ủi:

-Mầy bây giờ cũng còn đẹp lắm, còn có giá lắm! Đừng lo!

Loan vét sạch chén chè đưa lại cho Nụ rồi nói:

-Múc cho tao thêm hai ngàn nữa đi!

Huê cười:

-Vậy sao hồi nãy hổng chịu ăn, chờ tao ép!

Loan cự nự:

-Mai mốt tao bị tiểu đường, mù mắt là mầy nuôi đó nghen.

Huê bỗng nói như hỏi một mình:

-Không biết con Chi bây giờ sao rồi hén! Nó có nhập quốc tịch chưa ta?

Loan ra vẻ sành sỏi:

-Chưa đâu mầy ơi! Tao nghe nói phải thi tới, thi lui, khó lắm mới được vô.

Phụng nói, giọng nao nức:

-Trong xóm mình không có đứa nào may mắn bằng nó. Tưởng tiêu tùng ai dè.

Huê gật đầu:

-Nó nhờ gặp được cái ông nầy thương nó thiệt tình. Cho nên mới có nghị lực mà bỏ thuốc.

Loan trề môi:

-Ai nói đàn ông nước ngoài sòng phẳng, thiếu tình cảm. Tao thấy không ai tốt cho bằng cái ông đó. Nghe nói ổng trả hết tiền đứng cho nó gần hai trăm triệu lận đó.

Phụng giật mình:

-Dữ vậy sao?

Huê hiểu nên nói rành rọt:

-Nó mượn có mười triệu thôi, mỗi ngày đóng cho bả năm chục ngàn tiền lời. Tụi bây tính coi, bốn năm là được bao nhiêu. Nó năn nỉ trả vốn mà bả nhứt định không cho, hăm he đủ thứ. Ông bồ nó xúi nó dọa mướn luật sư bả mới chịu nhả. Mười triệu tiền đứng để bốn năm thành một trăm sáu chục triệu. Tụi bây nhớ nghe, hể bả xáp tới là tránh liền, để bả dụ là chết.

Loan cay cú:

-Tao mà tới đường cùng là làm một vố thiệt to. Mượn bả cả trăm triệu, ăn chơi cho đã rồi nhảy xuống sông, quỵt luôn. Cho bả muốn đòi thì theo tao xuống thăm bà thủy.

Nụ hỏi:

-Tiền đứng là tiền gì vậy chị?

Huê giải thích:

-Đó là đồng tiền mà mình vay rồi để đó đóng lời hoài chớ không được trả vốn!

Nụ kêu lên:

-Vậy thì ai mà dám mượn?

Loan cười:

-Vậy chớ trong xóm mình nhiều đứa dính dữ lắm! Con Hằng khi bị si đa, tự tử chết còn thiếu con mẹ Bảy cả bốn, năm chục triệu. Nghe kể lại đám ma nó, bả cầm cây nhang đốt rồi nói to “tiền con nợ má, má cho luôn đó”. Thế rồi cái tàn nhang đỏ rực rớt lên tay làm bả la chói lói. Tụi bây để ý coi, trên lưng bàn tay trái của bả còn cái thẹo đó!

Chờ Loan ăn xong, Huê móc túi trả tiền cho cả ba rồi nói:

-Thôi đi về, để cho con Nụ còn đi bán. Ăn có mấy chén chè mà kềm chưn con nhỏ cả tiếng đồng hồ. Báo hại nó về trễ rồi bị bà má nuôi dữ như chằng lửa của nó đập cho mềm xương.

Họ đứng lên một lượt. Loan bẹo má Nụ. Cô nói:

-Cưng đẹp gái quá trời, còn mơn mởn đào tơ như vầy mà dầm mưa dãi nắng làm chi cho khổ cái thân. Cỡ như mầy là kiếm tiền triệu triệu chớ đâu có ít. Đá phức cái gánh chè nầy rồi đi theo mấy chị cho sướng! Đừng có yêu nghề như tụi tao, làm vài tháng kiếm tiền làm vốn rồi nghĩ. Nếu may mắn gặp người tốt thì làm vợ nó luôn!

Huê đấm vào lưng Loan một cái thật mạnh rồi nói:

-Mầy xúi nó làm… bộ không sợ thất đức hay sao.

Phụng thở dài:

-Tao cũng nghĩ y như nó vậy, tính làm nhiều lắm là một năm, đâu dè dính chấu tới tận bây giờ.

Rồi khuyên Nụ:

-Cái nghề nầy vô thì dễ mà ra thì khó nhứt. Đừng có tin lời nó!

Huê nói thêm:

-Đừng nghe cái con quỷ nầy xúi bậy nghe mậy. Nó khùng mà ác nữa đó!

Loan đáp:

-Tao thấy cái thân con nuôi không ra con nuôi, con ghẻ không ra con ghẻ của nó, trước sau gì cũng bị bán đứng thôi hà! Rồi cũng lâm vô cái cảnh “Cũng liều nhắm mắt dang chân…” như tụi mình thôi! Ngu sao để cho người ta bán, thà mình bán mình cho đỡ tức.

Chờ ba người họ đi khuất rồi, Nụ mới đặt cái gánh lên vai uể oải bước đi. Cô nghe lòng sầu rười rượi nên tiếng rao “chè đậu xanh, nước cốt dừa, đường cát trắng đây”, nghe đặc quánh vị buồn.

Nụ là cái tên của Huê đặt cho cô gái bán chè hiền lành xinh xắn ấy.

Lần đầu tên gánh gánh chè tới cái xóm nầy là Nụ gặp Huê trước nhứt. Nghe Nụ xưng cái tên “Lủng”, Huê liền kêu lên:

-Trời đất ơi! Bây giờ đâu ai còn đặt mấy cái tên như vầy cho con gái nữa.

Rồi hỏi tiếp:

-Bộ mầy là con cầu tự, khó nuôi lắm hay sao mà ổng bả đặt cái tên kỳ cục như vầy cho khỏi bị quở? Khỏi bị mấy người khuất mặt, khuất mày bắt cóc vậy?

Nụ, lúc đó còn mang cái tên kia, lắc đầu:

-Em là con nuôi, ba lượm ở chỗ làm đem về.

Huê hỏi tiếp:

-Họ có thương mầy không?

Nụ gật, rồi lắc.

Huê trừng mắt hỏi:

-Có thương hay không?

Nụ cắt nghĩa:

-Ba thì thương còn má thì không.

Huê hỏi:

-Tại sao vậy?

Nụ đáp:

-Tại má nghi em là con riêng của ba. Má ghen quá trời cái rồi bị hư thai. Vì vậy mà má thù ba dữ dội, nhứt là em. Má nói tại em mà má không đẻ được nữa.

Huê hỏi tiếp:

-Còn ba mầy?

Nụ gật đầu:

-Ba thương em nhiều lắm! Lúc còn đi làm hồ ba hay cho tiền rồi biểu em ăn cho hết đừng có để dành. Em không chịu nghe, ăn nhín nhín, để dành tiền rồi mua búp bê. Thế là má biết được, má gây lộn với ba dữ lắm, rồi đòi đem em đi cho. Ba năn nỉ, hứa đưa tiền hết cho má, má mới chịu. Từ đó ba không cho tiền em nữa. Nhưng hể má không ở nhà là ba dắt em đi chơi, cho ăn thả cửa mới thôi!

Ngừng một lát, Nụ rơm rớm nước mắt nói tiếp:

-Từ ngày ba bị té từ trên giàn giáo xuống, nằm một chỗ, em không được đi chơi, được ăn mấy cái món ngon đó nữa, mà còn bị đòn hà rầm. Bị bắt đi bán chè. Gánh cái gánh nặng muốn xệ vai, cao hết nổi!

Huê xúi:

-Mầy xén bớt tiền lại rồi ăn cho đã đời chớ tội gì mà nhịn.

Nụ lắc đầu:

-Má em canh kỹ lắm. Má lường hết rồi! Mỗi ngày em phải đem về cho má đúng một trăm hai chục ngàn.

Huê lại hỏi:

-Tên của mầy là do bả hay ổng đặt?

Nụ đáp:

-Chắc là má. Tại má thích gọi em bằng cái tên đó lắm. Còn ba chỉ kêu em là con thôi hà!

Huê nói:

-Cái tên quan trọng lắm! Có khi mình bị xem thường chỉ vì nó. Đặt cái tên ma chê, quỷ hờn như vầy cho mầy, chứng tỏ bả ghét mầy dữ dội, liệu hồn đó con!

Rồi lắc đầu, nói một cách tiếc rẻ:

-Mầy xinh đẹp quá trời! Còn nguyên vẹn như thế nầy…

Suy nghĩ một lát, Huê hỏi:

-Để tao đặt cho mầy cái tên khác nghe?

Thấy Nụ do dự, Huê liền thuyết phục:

-Mai mốt chết cái danh “con Lủng bán chè” nghe kỳ thấy bà cố!

Nụ lắc đầu:

-Má em mà biết chắc giận lắm! Thôi, em hổng dám đâu!

Huê nằng nặc:

-Làm sao mà bả biết được? Mầy bỏ cái tên “Lủng” đó ở nhà để bả xài cho đã đời đi. Đi bán có ai hỏi thì mầy xài tên khác. Thử nghĩ mà coi! Rủi có thằng nào nó thích mầy, nó hỏi “em ơi em tên gì?”. Mầy mà trả lời “em tên Lủng” là nó dội ngược liền. Vậy là trúng ý bả là cho mầy ở giá suốt đời.

Nụ cãi lại:

-Thích thì người ta thích cái mặt mình chớ bộ!

Huê lắc đầu, giải thích:

-Cái tên như cái quần, cái áo vậy mầy ơi! Phải đẹp, phải sạch, người ta mới có cảm tình, mới chịu chơi với mình. Chớ mầy mặc quần lủng, áo lủng giống mấy con khùng thì ai mà cho tới gần.

Huê hăm:

-Mấy con nhỏ ở đây mê tính lắm đó nghe mậy! Tụi nó mà biết mầy tên Lủng là không dám ăn đâu, sợ lủng túi. Hể đánh bài là thua, hể "đi" là bị khách "xù".

Cái tên Nụ được khai sinh từ đó.

Người ta thường nói gần mực thì đen, thế nhưng hàng ngày Nụ nhờ nghe chuyện của mấy nàng ở đây nên đã biết giữ thân, không sa vô cái nghề tủi cực nầy. Nụ đã nghe những lời mời mọc của mấy mụ tào kê rất nhiều lần nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối.

Cái gương mặt còn xa lạ với son phấn, cùng chiếc áo bà ba, quần đen, nón lá ấy, khiến Nụ trông thật hiền, thật thuần khiết giữa những chiếc áo dây và quần jean lưng xệ rách te tua. Vẻ tương phản đó khiến Nụ được cư xử khác hẳn. Được các cô gái ở đây bảo bọc.

Thân phận của Nụ khiến các nàng Kiều cảm động. Hể có dịp là họ giúp đỡ, dạy dỗ, khuyên bảo… Họ không dùng lời ngọt ngào, trau chuốt mà thể hiện tình thương bằng những hành động cụ thể. Gánh chè đậu xanh của cô được họ ủng hộ tối đa. Có hôm họ cá độ với nhau, hể ai thua là đãi cả xóm ăn chè. Mấy dịp đó Nụ chẳng cần quảy gánh đi xa, bán một lát hết veo, tha hồ ngồi hóng chuyện.

Sự xuất hiện của Nụ trong xóm trở nên cần thiết đối với họ. Nhờ thương yêu, che chở cô mà họ phát triển nhân tính, rồi tìm thấy ở Nụ những điều tốt đẹp của mình. Điều đó giúp họ gột bỏ bớt cái mặc cảm tự ti, thỏa hiệp với đời và yêu quý bản thân hơn.