← Quay lại trang sách

- 5 -

Khi thằng Tài Hoàng Đạo bước vô quán ông già Sửu thì trước hiên nhà già đã đông nghịt người uống cà phê. Đó là những người phu xích lô thức sớm vội uống tách cà phê đen kho để đi rước mối hoặc những ông già khó ngủ, thức sớm ở trong hẻm lò mò ra quán vừa uống cà phê vừa bàn chuyện năm châu bốn biển.

Già Sửu có hai đứa con gái mười bốn, mười lăm tuổi khá xinh nên cũng thu hút những cậu choai choai đến uống cà phê và “dòm ngó” người đẹp.

Thằng Tài Hoàng Đạo không chú ý đến những người quen đang í ới gọi nó, nó bước thẳng lại chỗ một anh thanh niên đang ngồi nhâm nhi cà phê một mình trong góc khuất. Vừa kéo ghế ngồi xuống bên cái bàn gỗ xếp chân cẳng đã lung lay, thằng Tài Hoàng Đạo vừa nói:

- Làm khuya về mà chưa chịu đi ngủ hả, anh Tư?

- Ngủ nghê gì, quá cữ rồi. Ngủ hổng được thì làm bậy ly cà phê cho nó tỉnh người. Còn mầy, thức chi sớm vậy? – Người thanh niên tên Tư đáp và hỏi lại.

- Tui cũng khó ngủ quá. – Thằng Tài Hoàng Đạo cười nói – À, mà nè anh Tư, làm ở lò heo chắc anh có đồ nhậu mệt nghỉ hen?

- Thỉnh thoảng cũng có. Nhưng đâu có thường xuyên được. Một khúc xương cũng có người tém gọn, đâu đến phần mình, mậy.

- Sao mấy thằng nhóc canh lò heo dữ vậy? Tụi nó ăn được cái giải gì ở đó? - Thằng Tài làm như vô tình hỏi.

- Ăn chớ sao không ăn, mậy! – Anh Tư hạ giọng – Cũng có mấy anh em công nhân tuồn thịt ra ngoài cho bọn nhỏ. Hừ, họ cải thiện ấy mà!

- Anh cũng có phần chớ gì? – Tài Hoàng Đạo đưa anh Tư vô bẫy.

- Tao thì không có à. – Anh Tư nghiêm mặt - Mẹ! Kiếm thêm vài chục ngàn rủi bị tóm thì mất đứt việc làm. Ngu gì!?

- Người ta không sợ thì anh sợ gì?

- Ừ! Thật ra người ta làm được thì mình cũng làm được, nhưng... tao sợ cái khác.

- Anh sợ gì chớ? – Thằng Tài hỏi dồn – Sợ cái gì?

- Tao sợ... lương tâm của tao. Nói thiệt với mầy, tao hổng quen làm chuyện đó... nó có khác gì ăn cắp đâu!?

Thằng Tài liếc mắt nhìn anh Tư công nhân lò heo bằng ánh mắt thương hại. Đối với nó, cái chuyện ăn cắp hay không ăn cắp chẳng có gì đáng để phân biệt, cũng chẳng có cái nào tốt mà cũng chẳng có cái nào xấu, miễn là nó có tiền còn thì “nơ–pa” hết. Những lần thó hàng trên xe lửa, nhẩy tàu về có tiền, chẳng có lương tâm nào lên án nó hết. Người ta sẽ giống hệt một con vật khi người ta bị đói, bị lạnh và điều đó thì thằng Tài cảm nhận rõ hơn ai hết. Và những đứa nhỏ trong băng nó cũng suy nghĩ y hệt như vậy. Mấy lần coi kịch ké ở ti vi nhà hàng xóm, nó thấy một thằng nhóc bằng tuổi nó đóng vai bụi đời mà nó phì cười, chả giống tụi nó chút nào, lại nữa có những con người “đẹp” hết biết bị tụi bụi đời móc túi mà lại ra tay cứu giúp tụi bụi đời, đưa tụi nhóc đầu đường xó chợ đó về đường ngay nẻo thẳng.

Trời! Còn lâu à! Nó với tụi bạn nó coi kịch có một lần rồi tếch luôn, bụng vừa tức cười vừa ngán ngẩm mấy cha viết kịch xạo chưa từng thấy. Bởi tụi nó đứa nào chẳng đã từng được tóm cổ về đồn cảnh sát và bao giờ chẳng được nếm ít ra là cũng vài cái bạt tai nên thân trước đã. Còn những người bị hại thì xa xả mắng vào mặt chúng, có người chẳng tiếc gì tặng chúng mấy thoi để tụi nó nhớ mà chừa cái thói trộm cắp vặt. Với tụi nó hãy hành động cụ thể, đừng nói suông, chán lắm! Tụi nó không có lương tâm và lương tâm tụi nó có được ngọn đuốc nào soi sáng đâu nên cứ xúi tụi nó làm điều mà bao tử tụi nó dạy, vậy thôi.

“Nói chuyện với cha nội nầy chán thấy bà!” – Thằng Tài nghĩ thầm. Bởi vậy nó chuyển hướng đi sâu vào công chuyện mà nó cần biết:

- Anh Tư, bên lò heo Đặng Văn Ngữ nghe nói có thằng Cường Lì nào đó hùng cứ. Nó ngon lành lắm hả?

- Mầy hỏi chi vậy? - Anh Tư công nhân lò heo nheo mắt ngó thằng nhỏ cùng xóm – Tụi bây đụng nhau hả?

- Đụng thì chưa, tui muốn biết nó ngon cỡ nào thôi! – Thằng Tài cười nhạt.

- Nó ngon thì cũng cỡ mầy là cùng. Xách dao đâm người ta thì rồi cũng tù mọt gông! Nhưng hổm rày nó trốn biệt rồi, nó dám oánh thằng Phong bảo vệ là nó ngon đó nhưng nó cũng ngu thấy mẹ. Thằng Phong là thằng nương nhẹ cho tụi nó, nó không ác, nó mà ác thì tụi thằng Cường Lì đi đời nhà ma. – Anh Tư ngừng nói, nâng ly cà phê lên hớp một ngụm, rít hơi thuốc Địa Cầu một cách khoan khoái, anh nói tiếp – Bộ mầy tính qua bển mần ăn hả?

Bị hỏi trúng tim đen, thằng Tài Hoàng Đạo gãi gãi đầu:

- Hổm rày mần ăn khó quá, thấy cái lò heo có vẻ sống được, tui tính...

- Đổ máu à mầy. – Anh Tư lắc đầu – Chén cơm của tụi nó, mầy tính hất sao tụi nó chịu nổi? Thôi, kiếm chỗ khác đi!

- Chỗ nào nữa!? Nó là cọp thì tui cũng là cọp, thử xem ai mạnh hơn ai?

Anh Tư nhìn thẳng vào mắt thằng bụi đời, mím môi giây lát rồi bật ra những lời nói quả quyết:

- Mầy nghe tao nói đây, mầy muốn làm gì thì làm, tao không có quyền cản. Nhưng mầy phải nhớ tới bà Tám Trầu, bả già lắm rồi, chôn mầy thì cũng dễ mà nuôi mầy trong tù thì khó lắm đó. Tao nói vậy, nghe hay không tùy mầy.

Anh Tư gọi đứa con gái nhỏ của già Sửu tính tiền cà phê cho anh và cả thằng Tài đoạn đứng lên, sải bước vào con đường Hoàng Đạo. Ở khoảng giữa con đường đó, ngôi nhà tôn cũ kỹ của anh và vợ con anh đang chờ anh trở về với một hạnh phúc đơn sơ mà vĩnh cửu. Anh đi mà không ngoái lại. Mặc kệ, anh đã nói hết rồi. Đối với những thằng như Tài Hoàng Đạo, trong khu Hoàng Đạo anh còn lạ gì nữa. Bây giờ mọi việc là do tụi nó, có nói thêm cũng vô ích.

Thằng Tài ngồi thừ người suy ngẫm những lời nói của anh Tư rồi bỗng giựt mình khi nghe tiếng con Trâm – con gái út nhà già Sửu nói nheo nhéo bên tai. Nó nói theo quán tính:

- Ghi sổ ly cà phê, hai điếu thuốc, vài bữa trả!

- Anh mơ hả? Anh Tư trả tiền rồi. – Trâm Đuôi Ngựa vừa dọn ly cà phê không của anh Tư vừa nói - Bữa nay anh bị nhỏ nào bỏ bùa sao mà khù khù khờ khờ vậy?

Thằng Tài xô ghế đẩu đứng dậy, nó khó chịu ngó con nhỏ buộc tóc đuôi ngựa xí xọn hết chỗ nói rồi lặng lẽ bỏ đi. Trâm Đuôi Ngựa kêu ơi ới:

- Anh Tài, còn điếu thuốc nè...

Thằng Tài quay lại, lấy điếu thuốc thừa bỏ vô túi, nói gọn lỏn:

- Hổng nợ hén!?

Nó quầy quả bỏ đi trước khi Trâm Đuôi Ngựa mở miệng:

“Đồ mắc dịch, làm tàng hoài!”.

Nhỏ Trâm mắng thầm rồi lo thu dọn ly tách.

Lúc nầy thì trời đã hừng sáng, mọi thứ âm thanh hỗn tạp bỗng bừng lên dữ dội, ở một góc nhỏ trong thành phố nầy, một ngày mới bắt đầu và con người như những rô bô đã lăng xăng đi lại vì mỗi công chuyện riêng của mình. Trong dòng người tất bật đó, dĩ nhiên có cả thằng Tài Hoàng Đạo...