← Quay lại trang sách

- 6 -

Thế là thằng Tài đã quyết định. Nó tà tà đi bộ ra chợ Hòa Hưng và chẳng lâu lắc gì nó đã tìm được thằng Ba Nhỏ đang quẩn quanh trong chợ. Nhác thấy đàn anh, thằng Ba Nhỏ lắc lắc đầu. Thằng Tài hiểu ngay là từ sáng tới giờ đàn em nó “mông tại”[1]. Bây giờ mấy bà đi chợ khôn lắm, đâu có để tụi móc túi muốn giở trò gì thì giở. Nó ngoắt thằng Ba Nhỏ lại, giọng cau có:

- Mầy gan cùng mình à, bảo vệ chợ đâu có lạ mặt mầy. Bộ muốn lên Xuân An hả mậy?

- Đâu dám đại ca! - Thằng Ba Nhỏ nhăn nhó – Em đói quá, sáng giờ chưa có gì bỏ bụng, một điếu thuốc cũng hổng có, em tính liều nhưng mấy cha bảo vệ canh kỹ quá. Có mấy con mồi hớ hênh lắm mà em hổng dám ra tay.

- Thôi ra ngoài nầy tao bao cà phê.

- Hoan hô đại ca! – Thằng Ba Nhỏ reo lên rồi hỏi – Có phi vụ mới hả đại ca?

- Câm cái miệng mầy lại đi. Biết thằng Lé Sóc, Kim Đen ở đâu hôn?

- Biết chớ đại ca... quên, em xin lỗi, quen miệng rồi. Tụi nó cư trú trong rạp Thanh Vân chớ ở đâu. Có gì đâu mà mần với ăn?

Tài Hoàng Đạo lầm lì dẫn thằng Ba Nhỏ vô một cái quán cóc. Vừa ngồi xuống, nó hỏi:

- Mầy uống gì? Rượu thuốc hay cà phê?

- Trời! Đại ca tính nhậu hả? Ủa quên, anh tính xỉn sớm vậy? Em chưa ăn gì hết!

- Thì mầy ăn đi. Kêu dĩa cơm tấm bình dân hai ngàn, tao trả.

- Trời ơi! Đàn anh điệu quá. Em đang đói rã họng đây.Thằng Ba Nhỏ xăng xái đi kêu cơm trong khi đó Thằng Tài kêu bà chủ quán đem cho nó hai xị rượu thuốc, nửa gói thuốc thơm và một dĩa tôm khô củ kiệu hai ngàn, dĩ nhiên với giá đó thì dĩa củ kiệu chỉ có vài củ còn tôm thì lớn hơn hạt cát một chút. Nhưng với thằng Tài điều đó không quan trọng, có mồi nhậu là tốt rồi. Nó rót rượu ra ly, ngửa cổ nốc một cái đánh trót rồi thở ra, gắp củ kiệu nhai rau ráu. Thằng Ba Nhỏ quay trở lại và cực kỳ ngạc nhiên nhìn đàn anh đang tì tì nốc rượu.

Thằng Tài mặt đỏ bừng bừng sau vài ly rượu, biểu đàn em:

- Mầy ăn lẹ rồi vô rạp Thanh Vân kiếm tụi nó cho tao. Có công chiện đây.

- Rô... rồi! – Thằng Ba Nhỏ vừa ngốn dĩa cơm tấm vừa trả lời – Yên chí, em đi liền.

- Dô một ly cho nó nóng máy, mầy.

Thằng Tài nói giọng như người lớn – Mẹ kiếp! Nội bữa nay phải tập hợp hết tụi nó lại.Thằng Ba Nhỏ tém gọn dĩa cơm tấm rồi ngửa cổ “chơi” ly rượu thuốc. Nó vừa chùi mép vừa chạy đi, bỏ mặc đại ca ngồi lại với chai rượu thuốc và dĩa mồi nghèo nàn. Thằng Tài lại rót tiếp ly nữa trước ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khinh bỉ của bà chủ quán. Nó nhìn thấy cái nhìn của bà ta bèn dằn ly xuống bàn cái cộp, kênh kênh hỏi bà chủ:

- Cho mượn hộp quẹt coi! Rượu gì mà toàn cồn là cồn.

Bà chủ quán vừa rủa thầm vừa đưa cho thằng Tài cái hộp quẹt ga. Nhìn một đứa trẻ con mà ăn nhậu hút xách như những gã đàn ông bợm bãi bà thấy khó chịu nhưng phải bán vì sợ tụi nó trả thù. Dù sao bà không giấu được thái độ của mình. Trong khi đó Tài Hoàng Đạo ngậm điếu thuốc trên môi, bật lửa một cách điệu nghệ rồi châm thuốc, nhả những vòng khói tròn lan tỏa trong không khí. Chướng mắt quá, bà chủ quay ngoắt người đi, điều đó khiến thằng Tài khoái chí vì chọc được bà ta. Ngay lúc đó, một đứa con gái buộc tóc đuôi ngựa bước xộc vô quán, miệng như tép nhẩy:

- Anh Tài, uống rượu đây hả? Trời ơi! Sao ngồi một mình buồn quá vậy? Ăn sáng chưa? Em chưa ăn gì hết. Anh ăn cơm tấm hôn, hay ăn phở...? Để em kêu nhe...

- Mầy đi chợ hả? – Thằng Tài ngắt ngang câu nói của Trâm Đuôi Ngựa – Chợ ở bên kia kìa, chỗ nầy là chỗ tao nhậu.

- Chợ lát đi cũng được. Em ngồi chơi với anh. – Trâm Đuôi Ngựa kéo ghế ngồi xuống trước ánh mắt bực dọc của bà chủ quán – Sao bữa nay anh buồn vậy? Hết tiền rồi à? Hí... hí...

Nghe con Trâm Đuôi Ngựa chọc nhột, thằng Tài Hoàng Đạo bực mình lắm. Nếu không vì cuốn sổ nợ quá dầy của nó ở quán già Sửu, nó đã tống cổ con nhỏ dai như đỉa nầy ra khỏi quán từ nãy giờ. Nó lầm lì ngó con nhỏ bán cà phê, giọng khó chịu:

- Hết tiền hay không kệ cha tao! Ngon trả tiền rượu và mồi đi

Thằng Tài tưởng nói vậy có thể đuổi con nhỏ nhiều chuyện đi khuất mắt nào dè con nhỏ cười toe:

- Tưởng gì! Nè bà, bao nhiêu vậy?

-Tính coi!Bà chủ đi lại chỗ con nhỏ cột tóc đuôi ngựa, lạnh giọng nói:

- Mỗi xị hai ngàn, hai xị bốn ngàn, dĩa tôm khô củ kiệu hai ngàn, vị chi là sáu ngàn.

- Hí hí... tưởng nhiều nhỏi gì, có sáu ngàn hà. Anh uống nữa nghen, em bao? – Nhỏ Trâm Đuôi Ngựa cười hí hí một cách vô tư lự, nói.Quá bực mình, thằng Tài ngó lơ ra đường. Bà chủ quán cầm tiền hứ một cái “cốc”, bỏ vô trong. Trâm Đuôi Ngựa chẳng thèm để ý bà ta, nó nói với Tài Hoàng Đạo, giọng buồn như muốn khóc:

- Em... tui có làm gì mà anh ghét tui? Nói coi.

- Tao hổng ghét mầy, tao chỉ... không ưa cái thói... lanh chanh...

Thằng Tài bỏ lửng câu nói. Trâm Đuôi Ngựa nhảy dựng lên:

- Tui mà lanh chanh? Anh nghĩ tui vậy đó hả? Nói vậy mà nghe được hả?

Tuy la hét như vậy nhưng con Trâm Đuôi Ngựa vẫn không chịu ra khỏi quán, nó ngồi lặng thinh khiến thằng Tài càng điên tiết. Thằng Tài nói như quát:

- Sao mầy hổng đi chợ đi? Ngồi đây làm gì?

- Tui ngồi để anh thấy tui hổng có lanh chanh. Tui hổng nói anh cũng la là sao?

Thằng Tài suýt nữa chửi thề nhưng may sao lúc đó thằng Ba Nhỏ, Lé Sóc, Kim Đen đã kéo nhau vô quán. Tụi nó kéo ghế ngồi quanh cái bàn gỗ. Thằng Kim Đen, một thằng nhóc đen thui như một người châu Phi nháy mắt với đại ca:

- Ghệ mới hả đại ca? Xịn quá... hi... hi...“Rầm”.

Thằng Tài dộng cái chai xị xuống nền xi măng một cái làm nó bể tan, miểng văng rào rào khiến bà chủ quán khiếp đảm và mấy thằng đàn em cũng sợ xanh mặt. Chưa đã nư, thằng Tài đứng phắt dậy, hùng hổ ngó con Trâm Đuôi Ngựa:

- Mầy có chịu cút đi chưa hay đợi tao... cắt cổ?

- Đi thì đi chớ! Làm gì mà ghê vậy? Xí! Ngon lắm à? – Nó quay qua bà chủ quán – Cho lít nữa đi bà chủ, tui trả tiền luôn nè.

Bà chủ quán dở khóc dở cười đem lít rượu ra đưa cho con nhỏ “trời đánh”. Con nhỏ trả luôn tiền cái vỏ chai bể rồi biến lẹ. Bà chủ thở phào nhẹ nhõm, con nhỏ mà ngồi lại chút nữa dám thằng kia nó phá nát cái quán cóc của bà lắm à. Bà toan khuyên nhủ thằng nhỏ thì thấy nó đã ngồi xuống, vơ lấy chai rượu, miệng gọi:

- Cho dĩa tôm khô củ kiệu nữa coi. Lấy dĩa năm ngàn đó. Tôm gì mà như... cát...- Chớ bộ cậu nói hai ngàn là nhiều lắm hả? Mấy chục ngàn một kí tôm khô...

- Bà chủ quán làu bàu rồi đi làm dĩa mồi cho tụi thằng Tài Hoàng Đạo.Không bị ai quấy rầy, thằng Tài Hoàng Đạo ngoắt tụi đàn em ngồi sát lại, rồi nó thì thầm giải thích công việc với đàn em. Ngoài đường, trên con đường Cách Mạng Tháng Tám, xe cộ vẫn ngược xuôi như mắc cửi, tiếng kèn xe lớn nhỏ vang lên ầm ĩ đinh tai nhức óc. Mặc, tụi nhóc bụi đời khu Hoàng Đạo vừa nốc rượu tì tì vừa bàn chuyện làm ăn, một chuyện mà chúng dư biết sẽ có... đổ máu. Nhưng thói đời, cuộc quyết đấu của những con vật hoang dã vẫn luôn xảy ra, chúng chỉ biết thể hiện một quy luật vĩnh cửu của động vật: mạnh được yếu thua. Ở đây chỉ khác loài thú hoang dại ấy ở một điểm là chúng biết toan tính và sự toan tính ấy có kèm theo chất kích thích gây họa ngàn đời là rượu. Những gương mặt non choẹt được rượu tô hồng tô đỏ cùng ngật ngưỡng với một chuyện làm ăn mới. Chúng hồ hởi nâng ly chúc mừng chiến thắng hệt như những tay anh chị chính cống.

Chú thích:

[1] Tiếng lóng: Hết tiền