- 7 -
Chẳng khó khăn gì để thằng Cường Lì tìm ra anh Phong – anh bảo vệ khu lò mổ. Sáng nào cũng vậy, sau khi các xe tới lấy thịt đi hết, công nhân ra về, anh ta lại tấp vô cái hẻm gần đó làm tô bún riêu ốc và nhấm nháp tách cà phê đen rồi quay về nhà ngủ. Thằng Cường sà xuống ngồi cạnh anh trên cái băng ghế dài lúc anh đang sì sụp ăn tô bún riêu, nó nói nhanh:
- Cho tô bún đi dì. Ăn nữa không anh Phong?
Như bị điện giựt, Phong quay ngoắt lại ngó thằng Cường lom lom.
“Thằng nầy lại dám ló mặt ra ngồi ăn bún riêu trước mặt mình? Nó lại còn mời mình ăn bún riêu nữa chớ. Ngon!”
- Phong nghĩ thầm nhưng vẫn bình tĩnh cười lớn:
- Nếu chú mầy mời thì tao sợ gì mà không ăn!?
- Vậy bà cho tôi tô nữa. Thêm rau đi. – Thằng Cường Lì mừng rỡ khi nghe anh bảo vệ buông lời. Nó đẩy tô bún riêu nóng hổi qua cho anh bảo vệ - Anh ăn trước đi. Có liền ấy mà.
- Hà hà... chú mầy tử tế quá hén! – Anh bảo vệ cười cợt – Sao nay tốt dữ vậy mậy?
Câu hỏi búa bổ của người bảo vệ tên Phong khiến thằng Cường chới với, nó ầm ừ cho qua chuyện:
- Thì... anh ăn đi rồi tui sẽ nói với anh một chiện...Anh Phong đẩy tô bún riêu lại cho thằng Cường, vẫy tay bảo bà bán bún riêu:
- Thôi dì, ăn hổng nổi đâu. Giỡn với nó chút mà. Đừng làm thêm nữa.
- Anh hất hàm ngó thằng Cường – Ăn đi. Chuyện gì thì lát nữa nói.
Thằng Cường chẳng nói chẳng rằng cầm đũa thanh toán tô bún ngay tắp lự. Hết bún nó lại dùng muỗng sì sụp húp nước một cách ngon lành. Bên cạnh là anh Phong bảo vệ ngồi lặng lẽ xỉa răng.
Vẻ bình thản của hai người khách khiến ai ngồi chung quanh cũng tưởng họ là anh em bạn nhưng thật ra trong tâm tư của anh Phong bảo vệ và thằng Cường đều đang diễn ra những ý nghĩ hoàn toàn khác nhau. Anh chàng bảo vệ tự hỏi tại sao thằng nhóc nầy dám chường mặt ra gặp mình, còn thằng Cường thì đang trấn tĩnh với ý nghĩ anh bảo vệ không có ác ý với nó.
Sau khi thằng Cường ăn xong, rất điệu nghệ, anh Phong bảo vệ trả tiền bún cho cả hai rồi hất hàm hỏi:
- Cà phê chớ?
- Ô kê! - Thằng Cường đáp nhưng nói rõ – Độ nầy tui trả à.
Mấy người công nhân đang nán lại trong quán cà phê cạnh lò mổ bàng hoàng khi thấy thằng Cường và anh bảo vệ sóng vai nhau vô quán. Thiệt đúng là không sao hiểu nổi. Họ há hốc miệng ra dòm hai người như dòm hai con quái vật từ hành tinh khác xuống rồi chúi đầu vào nhau thì thầm to nhỏ. Làm như không để ý tới họ, anh Phong kéo ghế ngồi rồi nhìn thằng nhóc bụi đời đang ở phía đối diện, hỏi:
- Mầy hay tao?
- Tui. Cho hai cà phê đá!
- Tao chỉ khoái uống cà phê đen. Mầy gọi cà phê đen cho tao và... thuốc hút.
Thuốc được đem ra, anh Phong bảo vệ ngồi thản nhiên nhả khói còn thằng Cường thì lúng ta lúng túng. Nó không biết phải mở lời sao với anh bảo vệ nữa. Anh Phong rít tàn nửa điếu thuốc rồi đột ngột hỏi:
- Sao? Có gì cần nói thì nói đi chớ. Hay chú mầy tính tìm tao để thanh toán lần nữa?Thằng Cường nghe giọng kèo trên của anh bảo vệ lập tức phùng mang trợn má:
- Anh Phong nè, tui nói thiệt, bữa đó tui cũng bậy nhưng anh cũng có vừa gì. Anh đâu có biết thương con nhỏ Sương. Bữa nay tui tìm anh là có ý... giảng hòa... chịu hay không là tùy anh.
- Giảng hòa! Tao thiệt không tin. Ai đời thằng Cường Lì lại đi giảng hòa với tao? Lạ thiệt! – Anh Phong nhếch mép cười rồi đột ngột phang luôn một câu khiến thằng Cường
ngẩn tò te – Con Sương nói gì với mầy mà mầy tìm tao giảng hòa.Thằng Cường quay mặt nhìn ra đường. Cái gì cha nầy cũng biết hết là sao nhỉ? Tiếng anh ta lại rành rọt vang lên:
- Mầy chẳng tốt lành gì đâu. Hừ! Bộ mầy tưởng chui vô rạp Văn Cầm là yên ổn hả? Còn lâu nghen em! Muốn chộp mầy công an chộp từ lâu rồi! – Anh Phong bảo vệ nói một hơi – Nhưng tao nói trước cho mầy mừng:
-Tao không phải là thằng táng tận lương tâm. Tụi bây đói, tao biết. Ai đói mà chẳng làm liều, có điều, cái chuyện làm của tụi bây tao thấy hông ưng ý một chút nào hết. Mấy cha công nhân lòn đồ cho tụi bây tao đâu có lạ gì, tao mà báo cho lãnh đạo thì mấy chả thất nghiệp, còn tụi bây thì... ăn cám!
- Vậy sao anh làm dữ với con Sương?
- Thằng Cường bực bội.
- Tao không ngờ mầy hỏi ngu như vậy! – Anh Phong lại nhếch mép cười – Cho mầy hay, thằng anh mầy mới có đai đen Thái Cực Đạo hà. Mầy chơi anh mầy tối đó cũng khó lắm đó, em à.
Cường Lì liếc nhìn bàn tay của anh bảo vệ và nó hiểu anh ta không nói dối. Trời ơi! Lưng bàn tay của anh ta chai sần từng nốt, chứng tỏ anh ta đã tập luyện võ dữ lắm, lại là võ Đại Hàn, vậy sao anh ta cứ la oai oái mà không đánh trả mình nhỉ? Thôi đúng rồi, con Sương nói vậy mà đúng trăm phần trăm. Vậy ra trái tim của anh thanh niên nầy không phải là gỗ đá. Anh ta cố tình lờ cho nó và tụi thằng Mến, thằng Ròm kiếm sống. Cường Lì tươi nét mặt:
- Cảm ơn anh nhiều...
- Đừng cảm ơn vội! – Anh Phong bảo vệ xua tay - Mầy tưởng tao làm vậy là dùa theo tụi bây sao? Không! Tao muốn tụi bây có cuộc sống đàng hoàng hơn kìa. Bỏ đi Cường, phường 14 đang tính...
- Anh dẹp dùm tui phường với khóm đi. Tui không thích vô trường nào hết á. Anh có lòng tốt tui cảm ơn. Giờ tui hỏi anh:
- Anh có biết tụi Tài Hoàng Đạo hông?
- Tao có nghe! – Anh Phong bảo vệ vội hỏi - Có chuyện gì?
- Tui nghe tụi nó... - Cường Lì bỏ lửng câu nói nhưng anh Phong hiểu rõ ý nó, anh nghiêm giọng:
- Tao chẳng biết thằng Tài nào hết. Tao chỉ biết mầy thôi. Nếu có chuyện gì...
- Khóa sổ đi anh Phong. – Thằng Cường cười gượng – Anh lớn mà chấp nhứt tụi tui chi? Có điều, nếu có chuyện gì, anh ủng hộ tui nghen?!
- Ủng hộ cái gì mới được chứ. Lâu nay tao cũng cố làm lơ để tụi bây kiếm sống. Nhưng kéo dài kiểu đó cũng không được. Phải có cách sống khác. Điều đó những người có trách nhiệm sẽ tính. Còn mầy, gì thì gì cũng ráng mà sống lương thiện, ba cái thứ mày lấy hàng đêm hổng có... nuôi mày suốt đời đâu.
Như vậy là ổn rồi. Thằng Cường Lì thấy dường như nó đã dàn xếp xong với anh Phong nên gọi chủ quán tính tiền cà phê, thuốc lá. Người chủ quán toan bước tới thì nhận được cái nháy mắt của anh Phong, ông ta bèn cười nói:
- Xong rồi mầy. Anh Phong là khách ghi sổ của quán nầy mà!
Cường Lì quay sang anh Phong, nét mặt cau có:
- Anh chơi không đúng luật đó nhe. Tui nói là độ nầy của tui mà.
Anh Phong đứng dậy vỗ vai thằng Cường, cười nhẹ:
- Thôi mầy! Một hai ly cà phê, gì mà dữ vậy? Chừng nào tụi mầy... khá hơn bây giờ thì tao chẳng thèm giành trả đâu.
Thằng Cường và anh Phong sóng bước ra khỏi quán trước ánh mắt ngơ ngác của những người công nhân lò mổ. Và quả thật trong lòng họ bỗng dấy lên một sự nghi ngờ về mối quan hệ khác thường đó.