- 8 -
Trời đã khuya lắm rồi, đêm nay là đêm rằm nên vầng trăng tròn vành vạnh. Trăng trải ánh sáng vàng dịu khắp khu vực lò heo cộng với những ngọn gió mát đã làm đám đàn em thằng Cường Lì ngủ quên tuốt luốt. Mãi đến khi những người công nhân chuẩn bị công việc thường đêm của họ thì bọn nhóc mới tỉnh dậy.
Tụi nó ngạc nhiên khi thấy thằng Cường Lì vẫn ngồi im lặng hút thuốc và đưa mắt nhìn sâu xuống con đường Đặng Văn Ngữ, phía trường Phạm Ngọc Thạch. Đám thằng Mến, Tư Ghèn... biết ngay tâm tư của đại ca, tụi nó lặng lẽ ngồi dậy, đốt thuốc và sờ lại “đồ chơi”, không đứa nào nói gì với nhau hết. Một đêm như mọi đêm sẽ trôi qua nhưng đêm nay sẽ là đêm quyết tử giữa tụi nó với băng thằng Tài Hoàng Đạo. Tụi nó biết không phải do anh Tư công nhân nói lại mà là do thằng Cu Cầu Sạn – một đứa trong băng tụi nó - báo tin.
Là dân bụi đời, đã từng bị công an tóm, có thằng từng lên trường Xuân An ở vài năm từ lúc còn 8, 9 tuổi, đám nhóc nầy đứa nào cũng có bề dầy thành tích trộm cắp, thậm chí đâm chém nên tụi nó chẳng đứa nào để lộ vẻ sợ hãi.
Chấp nhận rời bỏ nơi nầy nghĩa là chấp nhận thua, chấp nhận cái đói nhục nhã bởi đất nào cũng có một thằng hùng cứ cả. Vì thế giờ nầy tụi nó thản nhiên chờ đợi, giống như những con dã thú chỉ biết bảo vệ giang sơn của mình bằng móng vuốt mà thôi. Nếu rủi ro thua thì có nghĩa là tìm đường khác để sống, còn thắng mà có gây đổ máu để vô “ấp” thì điều đó cũng chẳng thay đổi gì cuộc đời ngựa hoang vô chủ của tụi nó.
Suy nghĩ của đám thằng Mến, Tư Ghèn, thằng Ròm... đơn giản như vậy nhưng đối với thằng Cường Lì thì lại khác. Nó là thằng phải ngoi lên vị trí thủ lãnh bằng những trận thư hùng khốc liệt nên cách nghĩ của nó cũng vượt hơn đám đàn em nhiều. Nó chờ đợi trận đụng độ nầy bằng những toan tính rất kỹ lưỡng, có nghĩa là nó đã nắm chắc “quân số” của thằng Tài Hoàng Đạo cũng như lực lượng của nó và nó còn Khổng Minh hơn khi cho thằng Cu Cầu Sạn bắn tin với tụi thằng Tài Hoàng Đạo lực lượng mỏng dính của tụi nó để thằng kia ỷ y mà sa bẫy.
Chuyện nầy chỉ có mình nó và thằng Cu Cầu Sạn biết mà thôi. Nhưng chuyện bảo vệ khu vực của tụi nó bằng vũ lực thì thằng Cường cũng không thèm hé môi cho con Sương biết bởi tụi nó sợ con nhỏ nầy “thóc mách” với anh Phong bảo vệ. Mà hễ anh Phong biết thì thế nào anh Phương – công an khu vực – cũng biết.
Dĩ nhiên tụi thằng Cường Lì đâu có lạ gì anh công an khu vực ba mươi tuổi nầy. Anh Phương đã nhiều lần đối diện với mấy thằng nhóc bụi đời ở công an phường. Đó là một người công an cực kỳ nghiêm khắc nhưng cũng là một người hiểu rõ hoàn cảnh của từng đứa hơn ai hết.
Thằng Ròm là một đứa đã được anh đưa đi học ở trường phổ thông công nông nghiệp Xuân An về tội ăn cắp xe đạp. Ở Xuân An thằng Ròm đã học tập tốt, cả về văn hóa lẫn hạnh kiểm, nhưng khi được trở về địa phương, thì nó vẫn là một đứa trẻ bơ vơ. Anh Phương đã vận động nhiều gia đình nhận nó vào giúp việc trong gia đình với lời bảo đảm về hạnh kiểm của nó nhưng mọi người vẫn nhìn nó với ánh mắt ghẻ lạnh. Người ta đã đóng cửa, quay lưng lại với nó hay nói đúng hơn là chối từ sự hoàn lương của nó khiến nó vô cùng đau đớn.
Nó quay trở về trường cũ và tự nguyện xin ở lại nhưng đã có quá nhiều những đứa trẻ như nó quay trở lại ngôi trường thân yêu một cách tự nguyện để tìm một tình thương, một chốn nương thân an toàn, để không bị ai nhìn ngó bằng ánh mắt ghẻ lạnh, khinh miệt nữa.
Bởi thế nó đã phải trở về cuộc sống bụi đời và gia nhập vào băng của Cường Lì.
Anh Phương rất khổ tâm về phương cách giải quyết dứt điểm tụi trẻ bụi đời nầy. Nhưng anh thật sự bế tắc. Còn tụi trẻ bụi đời thì càng lúc càng lánh xa anh công an khả kính mà chúng sợ rằng lọt vào tay anh ta thì lại lên trường lên trại, lại bắt đầu một chu kỳ mới mà kết quả là chúng lại quay về vỉa hè để sống kiếp sâu bọ....
Tiếng kêu rống của heo, bò dần dần lắng xuống rồi tắt hẳn. Sự làm việc nhịp nhàng của những người công nhân trong lò mổ đã giải quyết đám gia súc một cách chóng vánh. “Phần” của tụi thằng Cường Lì đã được chuyển thẳng về cho nhỏ Sương. Cường Lì ngoắt đám đàn em rồi lặng lẽ kéo nhau về hướng trường Phạm Ngọc Thạch. Đã hơn hai giờ khuya, đám nhóc không ồn ào, không nói với nhau một tiếng, chỉ lặng lẽ đi như những bóng ma trong đêm. Qua khỏi trường Phạm Ngọc Thạch một chút là cuối đường Đặng Văn Ngữ.
Đó là điểm hẹn của hai đám bụi đời. Khi dẫn đám đàn em qua trường Phạm Ngọc Thạch, thằng Cường đột ngột dừng lại và gọi thằng Mến, bảo:
- Mầy dẫn bốn đứa ém cuối đường, khi nào tao hô “chơi” là xông ra. Thằng Tư Ghèn dẫn ba đứa ém ở bên kia đường hẻm. Đồ chơi đủ cả chưa?
- Đủ hết rồi. – Đám đàn em Cường Lì đồng thanh đáp.
- Đi.Cường Lì nói gọn, lầm lì băng lên đi trước.
Tay nó đút túi quần, con dao Thái Lan bén ngót lành lạnh chạm vào bàn tay nó. Nó không có ý định “thịt” thằng Tài Hoàng Đạo, nhưng nếu thằng kia chơi dao thì nó cũng phải chơi dao. Còn nếu thằng kia không xài thứ giết người nầy thì nó cũng chẳng dại gì sử dụng cái thứ nguy hiểm nầy, đi tù như chơi.
Đã đến điểm hẹn, bọn thằng Mến, thằng Tư Ghèn tự động tách nhóm rồi biến lẹ. Bọn còn lại, đứa cây, đứa thanh sắt, đứa lòi tói đứng im nhìn về con hẻm nhỏ dẫn qua khu Cầu Sạn. Mặt đứa nào cũng đầy vẻ căng thẳng nhưng trong bóng tối nhờ nhờ, chẳng ai nhìn rõ được mặt ai.
Tụi nó đang chờ giờ phút quyết định.
Thằng Cu Cầu Sạn đứng cạnh thằng Cường Lì, miệng cũng phì phèo điếu thuốc, tay vung vẩy con dao lê. Cường Lì khẽ gắt:
- Mầy dẹp thứ đó đi. Chơi thứ đó là vô “ấp” cả đám đó.
- Thằng Tài Hoàng Đạo cũng khoái chơi dao lắm, đại ca!
- Cất lê đi! Chờ xem nó chơi thứ gì, lúc đó mình sẽ chơi thứ đó.
Cu Cầu Sạn nghe lời đàn anh, dắt con dao lê vô cái bao cột ở bắp vế rồi vọt lẹ vô trường Phạm Ngọc Thạch kiếm “đồ chơi”.
Ở trường học thì chỉ có mấy cái chân ghế gãy là dễ kiếm thôi. Nó tìm “đồ chơi” thật chẳng khó khăn gì.
Và rồi trong con hẻm nhỏ ăn thông qua khu Cầu Sạn, một tốp người xuất hiện. Những cái bóng đen ấy lặng lẽ tiến đến đám thằng Cường Lì.
Cường Lì và tụi đàn em chẳng nhúc nhích gì cả. Chúng siết chặt vũ khí trong tay, căng mắt nhìn bọn Tài Hoàng Đạo đang chậm rãi đi tới. Những con thú hoang nhỏ bé đang chuẩn bị một cuộc cắn xé nhau để giành giựt miếng sống.
Đêm vẫn sâu hun hút, gió lạnh vẫn thổi ào ạt giữa con đường lớn nhưng có lẽ cả hai phía không ai cảm thấy cái lạnh nữa. Bỗng nhiên những tiếng sủa vu vơ của mấy con chó cũng im bặt. Không gian chìm đắm trong sự im lặng nghẹt thở...Tài Hoàng Đạo băng lên trước đám đàn em, đứng cách thằng Cường Lì khoảng hai mét, đưa mắt nhìn đối thủ chính. Nó hất hàm:
- Tao là Tài Hoàng Đạo đây, Cường Lì, bước ra đi! Thằng Cường Lì thủng thỉnh bước ra khỏi đám đàn em, quắc mắt ngó “kẻ thù”:
- Tao đây! Theo luật giang hồ, mầy đã dám qua đây thì mầy ngon đó. Ra tay đi! – Cường Lì nói giọng “cao thủ” của mấy nhân vật trong phim chưởng Hồng Kông.
Tài Hoàng Đạo là đứa cũng bị nhiễm nặng phim chưởng nên nó ưỡn ngực, dõng dạc nói:
- Tao đã dám qua đây thì tao dư sức hạ gục mầy. Có điều chuyện nầy tao chỉ muốn giải quyết giữa mầy và tao thôi. Hãy để tụi kia ở ngoài. Mầy thắng tao lui, tao thắng mầy đi. Như vậy êm xuôi hơn!
- Hừ! Chiện nầy đâu phải chỉ có liên quan đến mình tao. Tao hỏi mầy, tao không qua bển kiếm chiện, mắc mớ gì tụi bây qua đây chơi tụi tao? – Cường Lì hỏi để hiểu rõ nguyên nhân.
- Tao khoái cái lò heo, vậy thôi. – Tài Hoàng Đạo nói giọng kèo trên – Tụi mầy giữ nó một mình hoài sao? Cho anh em ăn với chớ.
- Mầy ngon lắm! Được rồi! Mầy muốn ăn thì... - Thằng Cường Lì bỗng hét to – Chơi tụi nó!
Tiếng hét của Cường Lì vang to trong đêm và bọn nhóc xóm lò heo lập tức ùa vào tấn công tụi Tài Hoàng Đạo. Thằng Mến dẫn bốn đứa ém sẵn lao ra, vung gậy gộc hỗ trợ đồng bọn. Thằng Tư Ghèn từ hẻm bên kia thuộc phường 1 quận Tân Bình cũng dẫn ba đứa hùng hổ lao vô trận quyết đấu.
Tài Hoàng Đạo thủ một thanh sắt dài khoảng nửa thước, mặt đối mặt với thằng Cường Lì. Nó hiểu ngay ra sự chênh lệch lực lượng của nó với kẻ thù. Phe thằng Cường Lì đông hơn nó gấp bội.
“Mẹ kiếp! Thằng Cu Cầu Sạn là gián điệp của thằng Cường Lì rồi”.
Nó nghiến răng ken két: “Tao sẽ tính sổ mầy!”. Tài Hoàng Đạo vội hét cho đồng bọn của nó biết:
- Rút đi! Tụi nó đông lắm!
.
Bọn thằng Ba Nhỏ, Lé Sóc, Kim Đen... thừa hiểu tình thế nguy hiểm cho tụi nó nên thằng nào cũng chỉ phang bậy mấy cây rồi vọt chạy ngược vào con hẻm cũ để quay về Hoàng Đạo. Nhưng bọn thằng Mến, thằng Tư Ghèn, thằng Ròm đâu để tụi nó rút chạy dễ dàng như vậy, tụi nó bám riết tụi Tài Hoàng Đạo, vung cây, xích sắt đánh tới tấp.Thấy đàn em bị nguy, thằng Tài quét một cây gậy sắt buộc thằng Cường dang ra rồi nó vung thanh sắt phang tụi thằng Mến, Tư Ghèn.
“Bịch”. Thằng Mến mải đuổi theo bọn thằng Kim Đen nên không thấy thằng Tài đánh hậu. Nó lãnh một cây sắt vào vai kêu “ối” một tiếng rồi lảo đảo như người say rượu. Nghe tiếng kêu đau đớn của thằng Mến, tụi thằng Tư Ghèn, thằng Ròm quay phắt lại và đồng loạt vây thằng Tài.
Thằng Tài vừa dùng thanh sắt gạt đỡ vừa lùi. Nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, thằng Tài vừa quơ gậy đẩy dạt được bọn Tư Ghèn thì Cường Lì đã phóng vụt tới. Thanh gỗ ba phân vuông trong tay nó đã giáng xuống. Thằng Tài vừa kịp đưa thanh sắt lên đỡ đã nghe một tiếng “cốp” vang lên và nó cũng rú lên một tiếng đau đớn. Sức đập của thằng Cường Lì quá mạnh đã thắng cú đỡ vội vàng yếu ớt của thằng Tài nên thanh gỗ cũng dộng được vào đầu Tài Hoàng Đạo.
Máu từ vết thương trên đầu thằng Tài trào ra, chảy xuống mặt mũi nó ròng ròng. Nghe tiếng la của đàn anh, đám thằng Kim Đen, Lé Sóc, Ba Nhỏ lập tức quay lại. Bằng tất cả sự căm hận, sôi sục chí phục thù, tụi nầy liều sống liều chết đánh loạn xạ khiến đám thằng Mến, Tư Ghèn... hoảng kinh dạt ra cả. Thằng Kim Đen ôm gọn Tài Hoàng Đạo trong tay, gầm lên:
- Đồ hèn! Tụi bây ỷ đông chớ không thắng được tụi tao đâu!
Sau câu nói của thằng Kim Đen, đám Ba Nhỏ, Lé Sóc cũng đồng loạt móc trong túi ra những con dao nhọn lểu, sẵn sàng “lụi” bất cứ thằng nào xông tới. Thằng Cường Lì đưa tay ngăn đám đàn em:
- Để tụi nó đưa thằng Tài đi!
- Mầy ngon lắm, vụ nầy chưa yên đâu! - Thằng Kim Đen xốc Tài Hoàng Đạo đang bất tỉnh nhân sự cho nó ngả vào người mình rồi toan đưa thằng đại ca đi. Nhưng ngay lúc đó, từ đằng xa đã có một tốp người đi tới. Họ la lớn:
- Đứng lại!
- Dân phòng, cá [1]!
Mạnh thằng nào nấy dọt! – Cường Lì la to rồi ném ngay thanh gỗ và lao vụt vào con hẻm bên phường 1 quận Tân Bình. Con đường Đặng Văn Ngữ tiện lợi là thế đối với tụi bụi đời. Bọn còn lại, cả hai phía, đều bỏ chạy tán loạn. Kim Đen không đành bỏ thằng Tài nhưng nó vừa bị tóm cách đây không lâu, nếu bị bắt lần nầy nữa thì thật hết gỡ, có thể lên trường Xuân An hoặc trường nào đó và “tạm trú” vài năm không chừng.
Nó bèn đặt thằng Tài dựa vào tường một nhà mặt đường rồi nhanh chóng biến vào con hẻm sâu hun hút, ngoằn ngoèo dẫn về lãnh địa Hoàng Đạo của nó.
Trận đánh vừa mới ầm ĩ, huyên náo bỗng chốc tan đi, lắng xuống như thể nãy giờ nơi đó không hề xảy ra chuyện gì.
Những người dân phòng của phường 14 chạy tới và nhìn nhau lắc đầu. Họ thừa hiểu chuyện gì vừa xảy ra ở đây. Người công an khu vực bực bội nhìn quanh rồi lẩm bẩm:
- Lại tụi bụi đời! Thiệt là bất trị!
Ngay lúc đó anh nghe một tiếng rên khẽ. Anh quay phắt lại đưa mắt tìm kiếm và chợt nhận ra một hình người bé nhỏ dưới chân tường của một nhà nào đó, nơi ánh đèn đường không rọi đến được. Anh vội chạy tới:
- Có đứa bị thương. Anh em rọi đèn pin lại đây!
Những người dân phòng vội chạy lại, những luồng ánh sáng từ mấy ngọn đèn pin quét lia lịa vào gương mặt bê bết máu của một thằng nhỏ. Anh Phương – người dẫn anh em dân phòng đi tuần đêm chính là anh Phương, công an khu vực – hoảng hốt la lên:
- Anh nào chạy về phường, bảo đồng chí trực gọi xe cứu thương ngay cho tôi. Thằng bé bị thương nặng lắm.
Một người dân phòng lập tức ba chân bốn cẳng chạy về công an phường. Anh công an rút khăn mùi soa của mình, áp sát vào vết thương trên đầu thằng Tài Hoàng Đạo rồi quay sang nói với một đội viên dân phòng khác:
- Gọi ngay y tá Trinh cho tôi. Ta cần sơ cứu nó trước.
- Dạ! – Anh đội viên dân phòng nhận chỉ thị và biến đi nhanh như sao xẹt.May mà nhà cô y tá Trinh – cán bộ y tế phường – cũng ở gần đó nên chẳng mấy chốc cô đã hấp tấp mang túi đồ nghề chạy tới. Nhìn thấy cô còn bận bộ đồ ngủ, mọi người hiểu cô gái chưa chồng nầy coi trọng sinh mệnh con người hơn là chăm chút cái bề ngoài đẹp đẽ của mình.
Cô Trinh quỳ xuống cạnh anh Phương, rọi đen pin xem xét vết thương rồi lặng lẽ lấy dụng cụ y khoa ra làm việc. Cô sát trùng vết thương, lau sạch máu me trên mặt thằng Tài xong rồi dùng băng quấn vết thương trên đầu nó. Sau đó cô chích cho nó một mũi vitamin K cầm máu. Anh Phương chẳng hỏi lấy nửa lời, chỉ im lặng nhìn người nữ y tá thể hiện nghề nghiệp của mình
- Cầm máu được rồi. Chà, tét một đường dài khoảng ba phân đó! – Cô vừa băng đầu thằng Tài, vừa nói.
- Sức khỏe của nó ổn chớ? Liệu nó có sao không? – Anh Phương lo lắng nhìn cô y tá.
- Cần phải chụp hình sọ não mới biết được anh à. – Cô y tá dịu dàng trả lời – Bị thương ở đầu nguy hiểm lắm!
Câu trả lời của cô y tá làm anh Phương suýt bật cười nhưng anh kìm lại kịp. Trời đất! Bị thương ở đầu thì ai mà chẳng biết rất nguy hiểm? Nhưng cô y tá đã nhìn anh Phương, giọng cảm động:
- Thằng nhỏ nầy may lắm đó. Anh và anh em không phát hiện ra nó thì chưa biết sự thể sẽ như thế nào nữa. – Cô cúi xuống, tay vuốt nhẹ đầu thằng bé “đáng thương” – Không biết làm sao mà ra tới nông nỗi nầy?
Anh công an khu vực chưa kịp trả lời câu hỏi của cô y tá xinh đẹp thì tiếng còi xe cấp cứu đã hú inh ỏi ở tít đằng xa. Mấy người dân phòng mừng rỡ:
- Xe cứu thương tới rồi, anh Phương!Lát sau, anh Phương cùng một anh dân phòng đã yên vị ở phía sau xe cứu thương với ông bác sĩ và chị y tá của bệnh viện quận Phú Nhuận. Chiếc xe hồng thập tự lại rú còi inh ỏi rồi lao vút đi. Còn lại mấy người dân phòng và cô y tá phường đứng lặng lẽ nhìn theo ánh đèn đỏ nhấp nháy xa xa. Cô Trinh thầm tiếc rẻ là mình đang mặc bộ đồ ngủ, nếu không cô đã cùng anh Phương đưa thằng bé lên bệnh viện quận rồi. Một người dân phòng nói:
- Thôi, cũng ba bốn giờ sáng rồi đó, cô y tá về nghỉ đi. Anh em tôi đi vài vòng nữa thì trời sáng bạch thôi.Mọi người lại tỏa đi, trả lại sự im lặng cố hữu của đêm trường. Nhưng sự im lặng đó chẳng kéo dài được bao lâu vì những tiếng xe lam đã nổ phành phạch ở tít đằng xa và người ta đang chuẩn bị chuyển thịt ở lò heo ra xe để cung cấp cho người tiêu dùng.
Trời tuy hãy còn tối thui nhưng một ngày mới đã sớm bắt đầu...
Chú thích:
[1] Cá: Tiếng lóng, nghĩa là cảnh sát