- 9 -
Khi Tài Hoàng Đạo tỉnh dậy thì nó thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ.
Chung quanh nó là những chiếc giường và giường nào cũng có người nằm cả. Nó rùng mình khi thấy họ trông hổng giống ai hết.
Người thì bể đầu, kẻ thì gãy tay, lại có người đang rên la thảm thiết mà nó chẳng hiểu vì chuyện gì. Thằng Tài hiểu ra nó đang ở bệnh viện và bất giác nó đưa tay lên sờ đầu. Nhưng nó ngạc nhiên khi thấy mình không cử động được. Nhìn xuống, nó hiểu ra cớ sự. Người ta đã trói nó lại, cột tay chân nó vào giường. Điều nầy khiến nó giật mình.
“Mình bị bắt ư?” – Nó nằm im ngẫm nghĩ – “Không! Mình nhớ là... là mình bị thằng Cường Lì đánh trúng một cái rồi bất tỉnh luôn, sao mình lại nằm đây? Và đây là bịnh viện nào? Ai đưa mình vô đây?...”
Bao nhiêu câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu thằng nhóc bụi đời nhưng nó không làm sao “phỏng đoán” được chuyện gì đã xảy ra sau khi nó bị trúng đòn nặng của thằng Cường Lì. Bên cạnh giường nó là một cái giá sắt có treo tòng teng một chai nước biển, người ta đang truyền dịch cho nó.
Tài Hoàng Đạo không sao cục cựa được nên bực bội nhìn những giọt nước biển đang nhỏ từ từ vào dây dẫn để rồi theo kim tiêm vào “ven” của nó. Những giọt nước nhỏ nhoi đó đang chuyển vào cơ thể nó một sinh lực để cứu sống nó, làm nó phục hồi sức lực một cách nhanh chóng hơn. Và tự dưng thằng Tài bỗng nhớ ngoại. Phải rồi, nó đã nằm ở đây bao lâu? Ngoại nó giờ ra sao? Ngoại nó có biết nó bị thương không? Tụi thằng Kim Đen, Lé Sóc thì chắc hổng dám cho ngoại nó hay việc nó bị thương đâu.
Nhìn những giọt nước biển nhỏ nhoi đó nó bỗng liên tưởng đến ngoại. Bà đã cực khổ bán từng nồi xôi đậu để nuôi nó. Sự chắt chiu đó là dành cho nó... thế mà...
Thằng Tài Hoàng Đạo không dám nghĩ tiếp nữa, nó nằm im lặng trên giường, mắt nhắm lại nhưng từng giọt nước mắt bỗng trào ra lăn dài trên má nó... rồi giữa những tiếng rên la đau đớn của những người vừa được đưa vào cấp cứu, nó lại chìm dần vào giấc ngủ...
Thằng Tài Hoàng Đạo vừa thiếp đi thì từ ngoài cửa phòng cấp cứu, một người mặc sắc phục công an cũng xô cửa bước vào. Đó là người công an khu vực của phường 14, Phú Nhuận: anh Phương. Anh vừa đến bệnh viện đứng nói chuyện với cô y tá và được biết thằng Tài đã tỉnh lại. Nhưng lúc nầy, khi anh vào thăm thì lại thấy nó nằm im, hơi thở đều đều. Chắc nó vừa chợp ngủ. Anh nhìn kỹ khuôn mặt thằng bé và chợt ngạc nhiên khi thấy hai vệt nước mắt chưa khô lăn dài trên má thằng nhóc bụi đời.
Nó đã nghĩ gì? Tại sao nó khóc? Những câu hỏi đó quay quay trong óc anh Phương. Dù chưa biết gì về thằng nhóc bụi đời nầy nhưng trái tim của anh công an - một trái tim người - cũng cảm thấy xót xa, thương cảm. Anh đứng lặng nhìn thằng bé chưa kịp lớn mà vẻ mặt đã hằn những nét khắc khổ của một người từng trải. Nhưng nó đã khóc được, cũng là tín hiệu đáng mừng.
Sự xuất hiện của người công an mặc sắc phục khiến những người y tá trong phòng cấp cứu ngạc nhiên. Họ nghĩ anh là người đến giải quyết vấn đề tai nạn giao thông nên sau khi tò mò nhìn anh công an, họ lại cắm cúi lo việc cấp cứu cho những bệnh nhân đang thập tử nhứt sinh.
Anh Phương đứng bên giường thằng Tài hồi lâu đoạn quay ra, trở lại phòng trực của bác sĩ. Cuộc trao đổi giữa anh và vị bác sĩ diễn ra thật ngắn ngủi vì ông rất bận nhưng cũng đủ thông tin cho anh về vết thương của thằng bé. Kết quả chụp X quang cho biết thằng Tài không bị chấn thương sọ não, người ta đã may lại vết thương trên đầu nó và cần theo dõi thêm một hai ngày là nó có thể xuất viện. Bác sĩ hứa với anh Phương là sẽ giao nó cho anh. Chính vì vậy, tạm thời cần phải trói nó lại, vừa để nó không cựa quậy khi tỉnh lại, làm sút kim truyền dịch, vừa ngừa nó bỏ trốn.
Vị bác sĩ cũng cho anh Phương biết là không thấy bạn bè, thân nhân gì của người bịnh đến thăm. Và điều đó thì anh Phương đã biết thừa đi. Có thằng bụi đời nào ngu đến mức xuất đầu lộ diện ở bệnh viện để bị tóm cổ bao giờ?
Khi anh Phương vừa bước chân ra cổng bệnh viện thì gặp ngay cô y tá Trinh đang xăng xái đi vào. Cô Trinh hỏi anh ngay:
- Thằng bé sao rồi?
- Hên lắm! Bác sĩ đã chụp X quang. Nó chỉ bị tét đầu thôi. Sọ não không ảnh hưởng gì!
- Suốt đêm qua em cứ lo lo, chẳng làm sao ngủ được. Sáng nay lên bệnh viện quận, người ta cho biết đã chuyển nó lên Chợ Rẫy, thế là em đi thẳng qua đây. Nó tỉnh rồi hả anh?
- Ừ! Nó tỉnh rồi nhưng bác sĩ giữ nó lại, nói rằng phải theo dõi vết thương trên đầu nó một hai ngày nữa rồi mới cho nó xuất viện...
- Ai sẽ chăm sóc cho nó? – Cô y tá Trinh ngắt lời anh Phương – Có ai vào với nó chưa anh?
- Tôi đang nghĩ tới điều đó đây. Bệnh viện cũng có y tá, y công nhưng đó là về mặt công tác họ phải đảm nhiệm, còn về mặt tinh thần, tôi muốn nó có người thân ở bên cạnh trong lúc nầy. Nhưng bây giờ thì chẳng làm sao mà biết thân nhân nó ở đâu...
- Em biết! – Cô y tá Trinh cười nửa miệng, nói.
- Sao? Cô biết à? Cô không nói đùa đấy chớ?
- Anh Phương tròn mắt nhìn cô y tá xinh đẹp – Làm sao cô biết được?
- Sáng nay anh Phong bảo vệ lò heo đã nói với em nó tên là Tài, biệt danh Tài Hoàng Đạo. Nhà nó bên Hoàng Đạo, quận 3.
- Anh phải về ngay để liên lạc với công an bên ấy tìm địa chỉ nhà nó. – Anh Phương nôn nóng nói.
- Anh cứ ở đây chờ. Mấy anh ở công an phường đã thay anh làm việc đó rồi. Nghe nói nó có một bà ngoại già. Có lẽ mấy ảnh sẽ đưa bả đến đây ngay bây giờ đó.
Nghe cô y tá Trinh nói, anh Phương thở ra nhẹ nhõm. Hên thiệt! Nhưng rồi anh lại chợt nghĩ: ‘‘Tại sao anh Phong biết thằng nầy? Hay là anh ta đã biết trước chuyện thanh toán lẫn nhau giữa hai đám bụi đời?’’ Một tia chớp lóe sáng trong óc anh công an khu vực. Có thể lần ra thủ phạm từ anh Phong và nếu vậy thì kẻ gây ra vụ nầy chẳng ai khác là thằng Cường Lì. Mải suy nghĩ anh Phương không chú ý gì đến ngoại cảnh. Bỗng cô Trinh kéo tay anh.
- Họ tới rồi kìa!
- Ai? – Anh Phương như sực tỉnh, hỏi.
- Trời đất! Anh mơ ngủ hả? – Cô y tá Trinh bực mình – Mấy anh ở phường và bà ngoại thằng Tài chớ ai!
Tới lúc nầy anh Phương mới kịp hiểu ra “họ” là ai. Anh gượng cười:
- Xin lỗi! Tôi quên béng mất! Để tôi đón anh em và đưa bà già vào với thằng cháu!
Bên kia đường, chiếc xe Jeep sơn màu vàng của ngành công an đã dừng lại. Một người công an đang dìu một bà già xuống xe. Bà già lập cập bước xuống đất, mắt ngó lom lom vào bệnh viện Chợ Rẫy. Vừa nhìn thấy anh Phương, bà mếu máo:
- Cháu tui sao rồi ông?
- Bà là bà ngoại thằng Tài phải không? – Anh Phương nắm tay bà già – Không sao! Bà yên tâm đi. Nó chỉ bị thương thôi, không có gì nguy hiểm!
Bà già – bà Tám Trầu – lấy khăn quàng cổ chậm nước mắt:
- Mô Phật! Phước đức ông bà để lại. Nó nằm ở đâu hả ông?
- Nó đang nằm trong phòng cấp cứu. Bà đi theo tôi...
Anh Phương vừa đưa bà Tám Trầu qua đường thì cô y tá Trinh đã nhanh nhẩu cầm một bên tay bà già, cùng anh đưa bà vào cổng bệnh viện.
Lúc nầy đã gần mười giờ sáng, nắng gay gắt thả xuống thành phố đang diễn ra mọi sinh hoạt thường nhật ồn ào náo nhiệt một cái nóng hầm hập khó chịu vô cùng. Và ba người – một già hai trẻ đã bước vào trong bệnh viện lớn – nơi đầy ngập nỗi đau đớn còn cái chết, sự sống chỉ cách nhau trong gang tấc...