← Quay lại trang sách

- 10 -

Sau khi truyền dịch cho thằng Tài xong, người ta chuyển nó sang phòng khác. Nó được đưa ra khỏi cái phòng cấp cứu kinh khủng mà nhìn đâu cũng thấy những hình ảnh ghê rợn. Nó vừa được đưa vào căn phòng mới, sạch sẽ tinh tươm hơn thì anh Phương, cô y tá Trinh và bà ngoại nó bước vào. Thấy ngoại, thằng Tài mừng rơn nhưng lại thấy có anh công an đi bên cạnh bà thì thằng Tài hỡi ơi, nó tin rằng nó đã bị bắt. Không bị bắt sao người ta trói nó lại lúc nó bất tỉnh, không bị bắt sao người ta biết nhà nó mà đưa bà ngoại nó vào?

.

Bà Tám Trầu vừa nhìn thấy nó đã nhào đến giường cháu, khóc òa lên:

- Trời đất quỷ thần ơi! Đầu cổ gì mà băng bó kín hết trơn! Mầy có sao không Tài?

Thằng Tài rất xúc động nhưng nó hỏi ngay bà ngoại:

- Ngoại, họ bắt ngoại tới đây hả?

- Ai bắt tao? – Bà Tám Trầu ngơ ngác – Có ai bắt tao đâu!?

Mấy chú đi xe “rép” tới nhà mình, nói mầy bị thương, rồi mấy chú đó đưa tao tới đây chớ tao có biết mầy bị bể đầu đâu!Thằng Tài bực mình:

- Người ta bắt ngoại làm gì? Ý con muốn hỏi là.... người ta... Trời ơi! Ngoại hổng hiểu gì hết!

- Ừa, tao hổng hiểu gì hết! Mồ tổ cha mầy, tự dưng đi đánh lộn đánh lạo cho bể đầu bể cổ vậy đó. Mầy hổng thương tao mờ!Hiểu được thằng nhóc bụi đời nghĩ gì, anh Phương bước đến bên giường nó, nghiêm giọng:

- Chúng tôi đưa bà cậu đến đây để chăm sóc cho cậu. Chỉ vài ngày là cậu sẽ được xuất viện. Khi nào cậu được ra viện, bác sĩ sẽ ký giấy, lúc đó chúng tôi sẽ đưa xe đến rước bà cháu cậu về. Tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu, vậy thôi. Hy vọng rằng cậu không bỏ trốn. Bà có hứa với tôi là sẽ giữ cậu ấy lại đợi tôi không?

Bà Tám Trầu lờ mờ hiểu ra cháu bà đã dính líu đến một chuyện gì không hay nên những người công an muốn điều tra nó. Người ta đã biết nhà bà, cháu bà đang bị thương, tiền bạc lại không có, thằng cháu bà trốn đi đâu bây giờ? Thôi thì mọi chuyện phó mặc cho trời. Bà nhìn anh công an, khẽ gật đầu. Anh Phương trấn an bà:

- Không có chuyện gì đâu! Bà cứ ở đây với nó. Chúng tôi sẽ trở lại. Thôi, chào bà!

Anh Phương đi thẳng ra cửa nhưng anh ngạc nhiên khi thấy y tá Trinh vẫn đứng ở bên giường thằng Tài. Thấy anh Phương ra dấu, cô y tá vẫy tay ra hiệu cho anh cứ đi trước. Anh công an bực bội bước ra khỏi phòng bệnh rồi đứng chờ ngoài hành lang. Mãi năm bảy phút sau anh mới thấy cô y tá phường xách bóp bước ra. Anh Phương cự ngay:

- Để bà cháu nó nói chuyện, cô ở trỏng làm gì lâu vậy? Bộ cô quen bà già hả?

- Không quen biết ai hết nhưng thấy bà già tội nghiệp quá. Anh bảo bả chăm sóc cho nó mà anh có biết bả có tiền bạc trong mình không?

Đến lượt anh Phương ngớ người ra rồi anh đưa tay vỗ trán:

- Trời đất! Cô thiệt hết sẩy! Tôi cù lần quá trời! Tôi còn mười ngàn bạc, để tôi vô đưa cho bả!

Cô y tá Trinh phẩy tay:

- Thôi khỏi! Tôi đưa cho bà già rồi. – Cô y tá thở dài – Tiếc rằng lương mình ít ỏi quá, nếu mình khá giả thì...Anh Phương gật đầu thông cảm với người bạn gái rồi giục:

- Đi thôi! Tôi có xe gắn máy, cô về với tôi nhé?

- Cảm ơn anh, tôi cũng đạp xe đến đây mà. Có việc cần anh cứ đi trước! – Cô Trinh đáp.

- Vậy thì tạm biệt cô!

Anh công an ra bãi giữ xe lấy xe rồi phóng nhanh về phường. Đứng nhìn theo anh công an mất hút trong dòng xe cộ đông đảo, mù mịt khói xăng, cô y tá khẽ lắc đầu rồi bước qua đường, ghé vào hiệu thuốc tây. Cô chìa toa thuốc cho một người phụ nữ đứng ở quầy, nói:

- Chị lấy giùm tôi ba thứ nầy.

- Thuốc ngoại đấy chị ạ. – Người bán hàng nói với vẻ dò hỏi.

- Vâng, thuốc ngoại! Chị tính tiền dùm.

Mua thuốc xong, cô y tá Trinh lại quay vào bệnh viện.Sau khi đưa gói thuốc tận tay bà Tám Trầu, dặn dò cách uống cẩn thận cô mới yên tâm ra về.