← Quay lại trang sách

- 11 -

Gần một tiếng đồng hồ ngồi nói chuyện với thằng Tài Hoàng Đạo mà anh Phương chẳng biết đầu cua tai nheo gì cả. Thằng nhóc đầu đã tháo băng, nằm tòng teng trên cái võng cũ sì và lặng lẽ rít thuốc lá. Anh Phương đã cất công lặn lội sang tận Hoàng Đạo để gặp nó, và tránh cho nó khỏi mặc cảm với hàng xóm, anh đã mặc thường phục chớ không mặc cảnh phục. Điều mà anh căn vặn nó từ nãy giờ là ai đã đánh nó, người đó hiện ở đâu thì anh chỉ được nó trả lời bằng những cái lắc đầu đáng ghét. Gương mặt lì lợm của nó nhăn nhăn mỗi khi nghe anh Phương hỏi. Cuối cùng chịu không nổi nữa, anh Phương gằn giọng:

- Cậu không nói hả? Được thôi! Dù cậu không nói thì tôi cũng dư sức biết thằng nhóc chơi cậu là thằng Cường Lì ở xóm lò heo. – Anh Phương nói với giọng quả quyết đồng thời chăm chú theo dõi diễn biến và sắc mặt của thằng Tài Hoàng Đạo.

- Tui hổng biết thằng Cường Lì nào hết! - Thằng Tài phản ứng lại – Anh muốn suy đoán sao là quyền của anh. Còn tui, tui nhức đầu lắm, tui muốn được nằm nghỉ.

- Cậu nên nhớ rằng việc khai báo của cậu sẽ giúp ích cho chúng tôi đấy. Cường Lì ở địa bàn tôi quản lý và tôi không muốn địa bàn của mình có băng nầy nhóm kia làm mất trật tự và an ninh công cộng. Tôi biết cậu chơi đúng luật giang hồ với Cường Lì nhưng rồi sau đó các cậu lại xử nhau bằng luật giang hồ, như vậy phỏng được ích lợi gì? Cậu hãy giúp tôi, chỉ cần cậu nêu đích danh Cường Lì là tôi sẽ làm việc với nó ngay. Dĩ nhiên cậu chưa chết nên sự việc cũng không có gì nghiêm trọng lắm đối với nó.

Những lời phân tích của anh Phương giống như nước đổ lá môn, thằng Tài búng tàn thuốc bay ra khoảng sân bên hông nhà rồi kê hai tay dưới ót, mắt lim dim như ngủ. “Mình có nói nữa cũng vô ích! - Anh Phương nghĩ thầm – Về thôi! Có lẽ phải gặp anh Phong để nắm rõ mọi chi tiết chớ thằng nầy nó sẽ không bao giờ hé môi với mình về thằng Cường Lì.”

- Được! Cậu cứ ngủ đi, tôi về đây. Rồi chúng ta sẽ còn gặp lại. – Anh Phương đứng dậy, giọng gay gắt – Dù sao thì tôi cũng khuyên cậu hãy nghĩ tới bà ngoại già của cậu, đừng làm khổ bả nữa. Tôi biết rõ cậu là Tài Hoàng Đạo nhưng nếu cậu còn tiếp tục cuộc sống như thế nầy thì sắp tới e cậu không chỉ có bị thương không thôi đâu, có thể là nghĩa địa hoặc nhà tù đó.

Anh Phương bước nhanh ra khỏi nhà thằng Tài rồi men theo đường rầy xe lửa quay về phường nhà. Một vài người hàng xóm cạnh nhà thằng Tài tò mò nhìn người khách lạ mà lần đầu tiên họ thấy anh ta bước vào cái căn nhà ọp ẹp nhưng “nổi tiếng” ở khu xóm nầy.

Khi anh Phương đã đi xa rồi, thằng Tài mới nhổm dậy, nó toan ra rạp Thanh Vân tìm đám đàn em nhưng vừa mới đứng lên nó đã thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng đảo lộn. Thằng Tài lại nằm xuống võng, thở dài nhìn ra con hẻm vắt ngang trước nhà nó. Bức tường đá che ga Hòa Hưng vẫn đứng sừng sững câm lặng và buồn nản như chính cái xóm nghèo buồn nản nầy. Con đường hẻm lầy lội, lổn nhổn đá xanh cùng bức tường nhà ga, con kinh Nhiêu Lộc hôi thúi đã gắn bó với cuộc đời mồ côi, thiếu vắng tình thương cha mẹ của nó từ hồi nó còn tấm bé. Lớn lên, đã khôn hơn chút nữa thì cái khung cảnh ấy lại càng thân thiết và gần gũi với nó hơn bởi chính ở nơi đây mà nó thành danh Tài Hoàng Đạo. Nó đâm ra tự hào với biệt danh của tụi du đãng, bụi đời đặt cho nó và nó muốn mình phải xứng đáng với vai trò đàn anh của mình. Dám chơi dám chịu, khai báo với công an là hèn, là không đáng mặt “anh chị”. Nhưng món nợ mà thằng Cường Lì đã vay thì nhất định nó phải đòi lại, đòi một cách đích đáng kia. Đang nằm tơ lơ mơ với những hồi ức trong đầu thì thằng Tài giựt mình choàng tỉnh vì tiếng bà Tám Trầu đang rì rầm nói chuyện với ai đó.

- Tui thiệt cảm ơn cô. Trưa nắng như vầy mà cô cũng lặn lội qua đây. – Giọng bà rầu rĩ – Cô coi, khổ thân nó chưa, cha mẹ hổng có, tui thì già lọm khọm có làm ra được bao nhiêu tiền đâu, may nhờ cô mua thuốc men, thanh toán tiền bịnh viện chớ không thì tui cũng bán luôn cái nhà lá nầy mà lo cho nó, rồi ra sao thì ra...

- Bác Tám đừng nói vậy, bán nhà rồi lấy chỗ đâu mà ở. – Tiếng cô y tá Trinh vang lên vui vẻ - Dù sao thì em nó cũng may lắm. Vết thương không nguy hiểm là tốt rồi.

Thằng Tài khẽ hé mắt nhìn. Nó thấy bà ngoại đang ngồi trên cái giường cũ sì xệu xạo vì long chốt với một cô gái trẻ. Nó nhìn cô một lát và bỗng thấy cô có vẻ quen quen mà nó không nhớ ra là gặp ở đâu rồi. Tiếng bà nó lại hỏi cô gái:

- Cô y tá nè, tui hỏi thiệt cô nghen, vì sao mà cô lại tốt với bà cháu tui quá vậy? Tui hỏi cô đừng buồn lòng nhưng thiệt tình thì tui áy náy trong bụng quá.

- Trời ơi, có gì đâu mà bác Tám cứ băn khoăn hoài vậy. Nói thiệt với bác Tám cách đây sáu bảy tháng cháu bị giựt đồ, may nhờ một cậu em nhỏ như em nó đây lấy lại giúp đó. Bởi vậy cháu nghĩ, ở đời giúp nhau là chuyện thường thôi mà.

- Chèn ơi, thì ra là cô đó hả!? – Bà Tám Trầu chợt kêu lên – Mà cũng ngộ thiệt, rồi tự dưng bị nạn lại gặp cô!

Đến lượt cô Trinh kêu lên thảng thốt:

- Ủa, vậy cậu bé đó chính là em Tài ư? Cháu thiệt là có lỗi vì hôm đó chưa kịp hỏi địa chỉ, cả tên của nó nữa. Không ngờ bữa nay lại vô đúng nhà nó. Thiệt ngộ quá há bác Tám. Nếu em nó không bị băng đầu chắc là cháu đã nhận ra rồi.

Cuộc gặp lại bất ngờ khiến cô Trinh hết sức mừng rỡ. Cô nhớ lại khoảng năm sáu tháng trước đây, cô qua Nguyễn Thông thăm một người bạn. Vì nhà ở phường 13, gần cổng xe lửa số 6, cô đi tắt theo đường rầy xe lửa qua Nguyễn Thông cho gần. Dắt xe đạp qua kinh Nhiêu Lộc xong, cô vừa lên xe đạp được một đoạn thì từ trong một con hẻm nhỏ, một đứa nhỏ phóng ra, chụp lấy cái túi xách của cô để ở giỏ xe trước ghi đông. Quá bất ngờ, cô la hoảng: “Cướp! Cướp!” và bất lực nhìn thằng bé biến mất trong con hẻm ngoằn ngoèo. Mấy người ở dọc hai bên đường rầy túa ra, hỏi han cô gái bị nạn. Một thằng nhỏ đen đúa, gương mặt rám nắng nhưng đôi mắt rất sáng, miệng rộng, đôi chân mày đậm xếch lên và phía cuối đuôi chân mày bên mắt phải có một vết thẹo như là bị chém, từ trong quán cà phê đầu đường tà tà đi ra. Nó nhìn ngó cô hồi lâu rồi hỏi:

- Giỏ xách chị có nhiều tiền hôn?

- Một tháng lương của chị...

- Cô nói như muốn khóc – Giấy tờ tùy thân nữa, vậy là mất hết cả rồi!

Thằng nhỏ ngó cô bằng ánh mắt kỳ lạ rồi im lặng, chẳng nói gì. Ngay lúc ấy, một bà già bưng nồi xôi không đi ngang, bà dừng lại nghe chuyện rồi buột miệng chửi:

- Tổ cha cái quân giựt dọc. Thứ đó có ngày xe lửa cũng cán nó!

Thằng nhỏ liếc nhìn bà già một cái rồi không biết nghĩ sao, nó nói với cô:

- Chị đợi tui một lát nghen. Tui đi lấy giỏ xách lại cho chị.

Cô y tá mừng quýnh, dựng xe đạp chờ. Bà già trấn an cô:

- Cô yên tâm đi. Thằng nhỏ đó nó không xí gạt cô đâu!

- Sao bà biết nó không xí gặt cháu? – Cô Trinh ngạc nhiên, hỏi lại.

Bà già cười hiền hậu, đáp:

- Nó là cháu ruột của tui mà.

Bà già vừa nói dứt câu thì thằng nhỏ đen đúa đó đã quay trở lại, đưa cho cô y tá cái túi xách. Nó nói nhanh:

“Chị coi lại đi, đủ cả!”.

Trong khi cô y tá đang xem lại tiền bạc, giấy tờ trong túi xách thì thằng nhỏ đã lặng lẽ biến mất. Bà già bán xôi cũng rẽ vào hẻm tự lúc nào. Khi thấy tiền bạc, giấy tờ còn nguyên, cô Trinh ngẩng lên toan cám ơn thằng nhỏ và bà già thì hai người đã khuất dạng từ hồi nào. Đứng ngẩn ngơ một lát, cô Trinh mới đạp xe đi, lòng thầm hối tiếc đã không biết tên và nhà của bà cháu thằng bé “tốt bụng”. Và rồi cô bị công tác y tế ở phường cuốn hút nên cũng quên bẵng đi câu chuyện đó. Cách đây vài hôm, giữa đêm khuya, khi cô đang ngủ thì được gọi dậy khẩn cấp để đi sơ cứu một nạn nhân bị trọng thương. Nhưng vì mặt nó máu tèm lem lại ở dưới ánh đen pin của công an và dân phòng nên cô đã không nhận ra khuôn mặt của thằng nhỏ đã lấy lại cho cô túi xách ngày nào.Bây giờ hóa ra lại chính là nó. Thiệt không còn gì bằng. “Mình phải nói với anh Phương về thằng nhỏ nầy mới được. Không phải tụi bụi đời nào cũng là kẻ hư hỏng cả”. Cô y tá Trinh tự nhủ như vậy.

Câu chuyện giữa bà Tám và cô y tá thằng Tài nghe không sót một câu nào. Nó đã nhớ ra rồi, bữa thằng Kim Đen “trúng mánh” cái túi xách của cô gái nầy và bữa đó chắc chắn là nó được chia phần, nhưng nó là đứa thương bà ngoại nhứt trên cõi đời nầy nên khi nghe bà ngoại rủa sả và thấy bộ dạng cô gái cũng đáng thương nên nó nổi máu anh hùng, đi tìm thằng Kim Đen biểu nó trả lại cái túi xách. Lúc đầu thằng Kim Đen phản ứng dữ lắm nhưng trước sự quyết liệt của nó, thằng kia đành nhượng bộ “đại ca” và tiếc đứt ruột nhìn đàn anh đem cái túi xách ngon lành đi trả lại cho người ta. Để chứng tỏ mình là “đại ca”, không chơi ép em út và cũng để đàn em “tâm phục”, thằng Tài về nhà hỏi bà ngoại số tiền nhảy tàu có được ngày nào rồi đem đến chia cho đàn em, dĩ nhiên phần thằng Kim Đen nhiều hơn tất cả.

Chính vì cách xử sự ấy mà nó càng được đám đàn em nể phục, tuân lời răm rắp. Vậy mà không ngờ khi mình bị nạn lại được chính cô ấy giúp