- 12 -
Cú đánh chí mạng của nó đã trúng đích, thằng Tài Hoàng Đạo không chết thì cũng bị thương nặng. Và việc dân phòng, cảnh sát đưa thằng Tài đi bệnh viện coi ra không phải là chuyện chơi. Chính vì nghĩ vậy mà thằng Cường Lì nằm lì ở rạp Văn Cầm chờ đợi tin tức của tụi đàn em. Bây giờ thì nó hoảng thiệt sự. Cái lệnh truy nã sẽ được đăng trên báo chí và nó đừng hòng thoát khỏi cảnh tù tội. Nằm suốt ngày trong rạp hát, thằng Cường Lì đâm hối hận vì hành động ngu dại của mình. Đang là chim trời cá nước tự dưng giờ bị trói tay trói chân, lại nơm nớp lo sợ, thật là số con rệp. Đã vậy thì chớ, do đánh nhau nên tụi đàn em nó cũng chuồn mỗi đứa một nơi vì công an phường đã tuần tra suốt đêm quanh khu vực lò heo, đứa nào dám ló mặt ra?
Thế là mấy bữa nay ốm đói, gặm bánh mì khô uống trà đá rồi nằm lì trong rạp hát tới khi người ta sắp đóng cửa thì vọt ra ngoài, kiếm một hiên nhà nào đó đánh một giấc tới sáng. Nhưng nó nghĩ được như vậy cũng còn là hên chán bởi dù tụi đàn em tứ tán mỗi thằng một ngả thì nó cũng vẫn còn con nhỏ Sương Đen khôn ngoan, tháo vát. Con nhỏ đảm trách luôn nhiệm vụ chuyển hàng và vì chỉ có mình nó nên ba cái đầu thừa đuôi thẹo cũng giảm hẳn số lượng.
Tuy vậy có còn hơn không. Và cái chính là con Sương biết nó ở đâu nên vẫn lấy tiền đó mua bánh mì, trà đá cho nó.
Sáng nay cũng vậy, Cường Lì ngồi dựa ngửa trong rạp Văn Cầm, mắt nhắm nghiền vì những thước phim trên màn ảnh đã quá nhàn chán đối với nó. Đã ba bữa nay mà mấy thằng đàn em biệt tăm, chẳng biết tụi nó đã nắm được tin tức gì của thằng Tài Hoàng Đạo không nữa. Bực thiệt! Cường Lì mải nằm nghĩ vẩn vơ thì bỗng giựt mình vì một bàn tay ai lay nhẹ vai nó.
- Đại ca, ngủ hả?
Cường Lì nhổm dậy, mừng rơn:
- Mầy đó hả Ròm? Trời đất! Mấy bữa nay mầy đi đâu mất biệt vậy?
- Em lẩn quẩn bên chùa Giác Ngạn xin cơm chùa ăn chớ đi đâu bây giờ. Hổng có đại ca em đâu dám làm gì! – Thằng Ròm nhỏ giọng.
- Mầy biết tụi thằng Mến, thằng Tư Ghèn ém ở đâu không?
- Tụi nó dọt qua Lăng Ông Bà Chiểu “tạm trú” với thằng Hai Địa hết trơn rồi. – Thằng Ròm rầu giọng – Em không muốn theo tụi nó nên tấp vô chùa tu đỡ.
- Mầy mà tu!? – Cường Lì đang buồn cũng phì cười – Thôi kệ tụi nó, để êm êm rồi tụi nó cũng quay về lò mổ thôi. Còn mầy, có nắm được tin tức gì về thằng Tài bên Hoàng Đạo không?
- Có. Em mới gặp thằng Cu Cầu Sạn. Nó nói thằng Tài Hoàng Đạo được công an đưa vô Chợ Rẫy chữa trị rồi cho về nhà tịnh dưỡng rồi.
- Vậy là nó hổng chết! – Thằng Cường Lì nói như reo lên – Hên hết biết! Mẹ, nó mà chết thì tao nguy! – Nhưng Cường Lì bỗng sầm mặt lại – Nhưng mầy có hỏi thằng Cu Cầu Sạn coi nó có khai tao đánh nó không?
- Có chớ. Thằng Cu Cầu Sạn còn cho em biết là công an qua tận nhà thằng Tài kia.
- Vậy là nó đã khai tao đánh rồi! – Cường Lì rít lên – Đồ hèn!
- Đại ca, thằng Tài nó không hề hé môi với công an là anh đánh nó đâu.
- Thằng Ròm nói ngay – Công an nghi anh, biểu nó khai anh nhưng nó chỉ làm thinh thôi. Thằng ngon thiệt!
- Sao mầy biết?
- Thằng Cu Cầu Sạn ở gần Hoàng Đạo, nó giả bộ ra mua xôi của bà ngoại thằng Tài để dọ hỏi. Bà già biểu thằng Tài nhứt quyết không nói cho bà với công an biết là ai đánh nó. Vậy nên hổm rày có ai lùng bắt anh đâu!
Cường Lì thầm công nhận lời nói chí lý của thằng Ròm. Đúng! Nếu thằng Tài khai nó thì hổm rày chưa chắc nó đã yên lành bên khu Văn Cầm nầy. Thằng đại ca bên Hoàng Đạo chịu chơi lắm! Nó chợt hỏi đàn em:
- Mầy nói bà ngoại thằng Tài bán xôi hả?
- Dạ, bả là bà Tám Trầu. Nghe nói bả nuôi nó từ hồi nó còn nhỏ xíu. Nó chỉ có bà ngoại là người thân duy nhứt thôi. – Thằng Ròm kể - Theo lời thằng Cu Cầu Sạn thì hồi trước thằng Tài nhẩy xe lửa kiếm ăn nhưng sau nầy thấy nguy hiểm quá với lại bị bố ráp tưng bừng nên nó bỏ nghề nhẩy tàu. Có lẽ vì kẹt mà nó tính qua lò heo kiếm ăn!?
- Mẹ, thằng ngu! Rừng nào cọp nấy, nó muốn hùng cứ lò heo hả? Còn lâu! – Cường Lì buông tiếng chửi thề rồi hỏi tiếp – Thằng Cu Cầu Sạn thấy nó đi lại được chưa?
- Hì... hì... Anh phang nó nặng quá, chắc nó phải nằm cả nửa tháng là ít!?
Nghe đàn em nói thằng Cường Lì bỗng đâm ra lầm lì khiến thằng Ròm ngạc nhiên, nó không biết nó đã nói gì mà thằng kia có vẻ “quạu” dữ vậy. Nhưng Cường Lì bỗng nói một cách quả quyết:
- Ngày mai tao sẽ tái xuất giang hồ, tao sẽ trở lại lò heo. Mẹ, nó đã chơi ngon thì Cường Lì nầy cũng hổng để nó qua mặt đâu.
- Cái gì? Đại ca tính trở lại xóm lò heo hả? Anh không sợ anh Phương sao?
- Cha Phương thì làm gì được tao mà tao sợ. Thằng Tài đã không khai báo thì chả lấy cớ gì chụp tao? – Cường Lì tỏ vẻ rành luật, đáp – Với lại đêm đó chả cũng có bắt được đứa nào trong băng mình đâu, vậy thì tao cứ phây phây đi trước mặt chả cho chả quê chơi!
- Còn tụi thằng Tư Ghèn, thằng Mến thì sao?
- Giờ mầy vọt qua Lăng Ông kiếm tụi nó, biểu tụi nó tối mai gặp tao ở lò mổ. Sẵn dịp nói tao gởi lời cảm ơn thằng Hai Địa luôn nghen. À, mà còn nữa, sáng mai mầy kêu con Sương Đen qua đây sớm sớm một chút.
- Kêu con nhỏ đó chi vậy đại ca? - Thằng Ròm tò mò.
- Có chiện tao mới kêu nó. Rồi mầy sẽ biết! Thôi, đi lẹ đi! – Cường Lì vươn vai ngáp một cái thiệt lớn rồi đứng dậy, bước ra cửa rạp hát – Buồn ngủ hoài à, để tao đi kiếm ly cà phê cho tỉnh người cái đã.Thằng Ròm bước sau đại ca, nói nhỏ:
- Để lát nữa em đi kêu tụi nó, giờ đại ca cho em ké cà phê, thuốc lá với. Mấy bữa nay ăn cơm chùa chớ có cắc bạc nào đâu...
- Đi! Tao còn vài ngàn, đủ bao mầy chầu cà phê kho....Hai thằng nhóc bụi đời lại tấp vô cái quán quen thuộc ở góc đường Huỳnh Văn Bánh, Võ Di Nguy và ngồi nhâm nhi cà phê, nhả khói điệu nghệ như người lớn trước ánh mắt khó chịu của bao người.