- 13 -
Tụi Cường Lì tụ tập sớm ở ca bin điện cạnh lò mổ. Hơn mười một giờ khuya, nhà hai bên đường Đặng Văn Ngữ đã đóng cửa hết. Người ta đang tụ tập gia đình, chuẩn bị ăn khuya để theo dõi giải vô địch bóng đá thế giới sẽ diễn ra vào lúc một giờ sáng. Mấy người công nhân của lò mổ thì đang bàn tán kết quả của trận đấu ngày hôm trước và tiên đoán kết quả sắp đến ai thắng ai thua. Cánh đàn bà con gái thì vẫn tất bật với công việc đun nước, thêm củi, chuẩn bị dao bén để lát nữa cạo lông mấy con bò, con heo. Thằng Cường Lì nằm dài trên tấm ny lông trải trước ca bin điện, vắt chân chữ ngũ và lặng lẽ rít thuốc lá. Cạnh nó là thằng Cu Cầu Sạn đang ngồi nhai bánh mì nhóp nhép. Cường Lì vừa nghe thằng nầy thuật lại chuyện thằng Tài Hoàng Đạo một cách rõ ràng, đầy đủ nên nó nằm im suy nghĩ, mặc cho đám thằng Mến, Tư Ghèn và thằng Ròm đang ngồi chia bài sát phạt lẫn nhau.
.
Hoàn cảnh thằng Tài Hoàng Đạo thật ra cũng chẳng khác gì nó, đều là những thằng mồ côi, thất học, sống lang thang đầu đường xó chợ. Tụi nó phải tìm đủ mọi cách để có cái ăn, có manh quần tấm áo trong sự khinh bỉ, ghẻ lạnh của những kẻ may mắn hơn, giàu có và quen nếp khinh người. Từ trước tới giờ thằng Cường Lì chưa bao giờ biết thương hại ai bởi nó đã chai lì tình cảm, trơ trẽn bên cạnh ông già ăn xin giữa chợ đời. Sự tủi nhục đó đã đẩy nó tới chỗ nó phải tìm mọi cách để trở thành đàn anh của đám nhóc kia, để có một “giang sơn” riêng mà kiếm cái ăn. Nó ghét cay ghét đắng bọn nhà giàu và chẳng ngần ngại gì mà không ra lịnh cho tụi đàn em “thó” của họ những gì có thể thó được. Nó chỉ có lấy chớ không có tha, chỉ có giựt chớ không có xin, và đừng hòng nó trả lại những gì mà nó đã “chôm” được của người. Ấy thế mà câu chuyện thằng Cu Cầu Sạn kể về thằng Tài Hoàng Đạo làm nó phải suy nghĩ. Thằng Tài đã trả lại cái túi xách cho một người y tá nghèo mà đàn em nó đã giựt được. Nó đã không hề nói với công an một lời nào về kẻ đã đánh nó suýt chết. Nó không trả thù một cách hèn hạ như Cường Lì nghĩ. Cường Lì không biết nghĩa của “cao thượng” là gì, nhưng với nó, Tài Hoàng Đạo chơi ngon, anh hùng lắm. Và nó cũng phải tỏ ra là một đứa ngon không kém.
Sáng nay khi con Sương Đen gặp Cường Lì, nghe Cường Lì nhờ nó làm một việc lạ nhứt trần đời thì con Sương Đen giẫy nẩy như đỉa phải vôi:
- Thôi, thôi! Tao hổng có thời giờ đi làm chiện bao đồng! Tao đâu có biết mặt mũi bà già đó ra sao đâu? Với lại người ta hổng lấy, quê chết!Cường Lì ngó con Sương, nói chắc như đinh đóng cột:
- Mầy hổng giúp thì thôi, mai khỏi nhờ mầy với dì Tư bán buôn gì nữa. Để tụi tao sang tay cũng được.
Con Sương Đen bực tức:
- Nó qua gây sự, muốn chiếm chỗ của mầy, giờ mầy lại biểu tao qua bên đó giúp bà ngoại nó là sao?
- Tao không giúp bà ngoại nó, tao nhờ mầy đưa vài thứ bồi dưỡng cho nó, vậy thôi!
Trước sự cứng rắn của thằng Cường, cuối cùng con Sương Đen đành phải đồng ý làm theo lời nó.Giờ Cường Lì đang nằm nghĩ tới chuyện nó sắp làm ngày mai. Nó sẽ xén bớt phân nửa tiền của mình để mua vài hộp sữa cho thằng Tài, tất nhiên là phải giấu thằng kia, nếu nó biết là của Cường Lì thì còn lâu nó mới nhận. Vậy có lẽ sau nầy phải tìm cách giảng hòa với thằng Tài rồi cả bọn tìm cách sống khác bên cái lò mổ nầy. Nhưng bây giờ để có cái chia sẻ với thằng Tài, nó phải có “thịt” nhiều hơn, vậy mà mấy cha công nhân lại hổng chịu mới khó cho nó. Dầu sao thì họ cũng sợ và có một điều mà thằng Cường Lì không hề hay biết là số lượng giết thịt trâu, bò heo đã giảm xuống rất nhiều. Trước đây có khi công nhân phải làm từ mười giờ đêm cho mãi tới bốn, năm giờ sáng thì nay họ chỉ động dao động thớt có hai ba tiếng là xong việc, mạnh ai nấy về. Với số lượng gia súc giảm như thế thì chuyện đưa thêm đồ vụn là chuyện... thần tiên.
Nằm tơ lơ mơ mà thằng Cường Lì ngủ quên hồi nào không hay. Đám đàn em của nó thấy đại ca ngủ bèn tự động “làm việc” chuyển hàng đi rồi chúng cũng nằm ườn xuống trước ca bin điện, cạnh đàn anh đang ngáy pho pho. Đám nhóc chưa kịp nhắm mắt thì nghe tiếng bước chân của ai đang đi tới. Tụi nó choàng dậy và hoảng hốt khi nhận ra đó là anh công an khu vực và anh Phong bảo vệ lò heo. Thằng Mến lay mạnh Cường Lì, giọng đầy lo âu.
- Đại ca, dậy đi! Công an tới!
Cường Lì bật ngay dậy nhưng nó không tỏ vẻ gì là sợ hãi cả, vẫn ngồi bình tĩnh trên tấm ny lông chờ đợi.
Anh Phương đã đứng trước mặt đám bụi đời, tay cầm đèn pin. Nét mặt anh sầm xuống khi nhìn thấy Cường Lì nhưng anh không quát tháo mà chỉ lạnh giọng:
- Các cậu dám quay lại đây hả? Tôi có thể đưa tất cả các cậu về phường vì tội cư ngụ bất hợp pháp chớ không phải vì cái tội gây rối đâu.
- Anh cũng biết tụi tui ở đây lâu rồi mà? – Cường Lì tỉnh bơ đáp –Tụi tui có làm gì mà anh bảo là gây rối?
- Cậu cứ chối đi! Đêm đó tôi mà tóm được một đứa thì giờ nầy cậu không có ngồi ở đây đâu. Các cậu liệu đó! – Anh Phương nói xong bỏ đi, bóng anh đổ dài xuống đường qua ánh đèn cao áp mắc dọc hai bên đường Đặng Văn Ngữ. Anh Phong vẫn đứng yên ngó thằng Cường Lì. Dường như anh muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Anh phẩy tay chán nản rồi cũng lẩn vào lò mổ. Bọn trẻ thở phào rồi cùng nằm lăn ra, giương mắt nhìn sao trời chi chít trên cao. Cường Lì nắn nắn túi rồi hỏi:
- Đứa nào còn thuốc đưa tao một điếu. Mẹ, hết thuốc rồi!
Thằng Tư Ghèn “thẩy” cho đại ca điếu thuốc thơm, giọng cười cợt:
- Êm rồi đại ca. Chả cóc biết gì chuyện tụi mình bữa hổm cả.
- Sao không biết? – Cường Lì cười nửa miệng – Có điều chả hổng có bằng cớ, hừ, tụi bây đừng tưởng bở, chả muốn chơi mình lúc nào mà hổng được.
Đám đàn em Cương Lì đã quá mòn mỏi nên chẳng thằng nào còn nghe đại ca nói nữa, tụi nó ngủ ngay lập tức. Những thân xác bé nhỏ nằm chen chúc trên mấy tấm ny lông cũ sì, tấm chiếu rách phủ kín lên để tránh sương. Trong cái giá lạnh của đêm trường, tụi nó nằm sát vào nhau, co ro cho đỡ lạnh. Gió khuya vẫn vờn quanh đám trẻ bụi đời. Trong cái khoảng tối mờ mờ đó, Cường Lì vẫn ngồi lặng yên rít thuốc. Có một cái gì đó khác lạ mà nó đã nhìn thấy nơi người bảo vệ lò heo.
Điều gì? Nó vẫn không sao nghĩ nổi.