- 14 -
Thoạt đầu thì cũng giống như con Sương Đen, đám thằng Mến, thằng Tư Ghèn, thằng Ròm phản đối việc làm của thằng Cường Lì dữ lắm. Điều đó cũng dễ hiểu vì đụng chạm đến bao tử của tụi nó. “Hàng” bị giảm sút số lượng, tiền ăn chia ít đi mà còn phải sớt bớt mỗi thằng một hai ngàn để làm “công quả” thì hỏi thằng nào không la ó, cự nự. Nhưng thằng Cường Lì đã giải thích cặn kẽ việc làm của nó nên đã thuyết phục được đám đàn em. Dù chưa hiểu sâu xa lắm cái ý tưởng “vĩ đại” của đàn anh nhưng tụi nó cũng lờ mờ hiểu rằng đại ca của tụi nó muốn yên ổn làm ăn lâu dài ở xóm lò heo, không muốn gây sự để rồi vừa mất “công ăn việc làm” vừa có khả năng đi lên trường Xuân An hoặc một trường nào đó dành cho thiếu niên bụi đời. Hơn nữa tụi nó cũng thầm phục thằng Tài đã không “tố cáo” tụi nó với công an nên giờ tụi nó mới nhông nhông đi lại ngoài đường một cách tự do thoải mái chớ nếu không thì tụi nó cũng còn nằm dài bên Lăng Ông ăn chực nằm chờ thằng Hai Địa. Vì những lẽ đó mà tụi nó đồng tình “đóng góp” với thằng Cường Lì để mua vài hộp sữa cho con Sương Đen làm “phận sự”.
Sáng nay, sau khi đã bán xong mớ đầu thừa đuôi thẹo, cầm tiền qua rạp Văn Cầm đưa cho tụi Cường Lì xong, nhỏ Sương lại xăng xái quay về xóm Kiến Thiết rồi men theo đường rầy xe lửa qua Nguyễn Thông. Lúc đó khoảng chín giờ sáng. Ngồi ở đầu đường Nguyễn Thông, chỗ giáp ranh ngã ba đường rầy xe lửa vô ga Hòa Hưng, bà Tám Trầu đã bán xong nồi xôi đậu, đang ngồi kiểm lại tiền, bà tính nhân tiện đi mua miếng thịt nạc về bồi dưỡng thằng cháu ngoại. Tội nghiệp nó hãy còn yếu lắm, cứ nằm trên võng đưa tòng teng suốt ngày. Trong lúc bà đang chuẩn bị đi chợ thì con Sương Đen xán tới. Nó ngồi sà xuống cạnh bà Tám, cười xởi lởi:
- Ngoại, ngoại khỏe hôn?
Bà Tám Trầu ngạc nhiên:
- Ủa, bây là ai vậy?
- Con mua xôi của ngoại hoài mà ngoại hổng nhớ hả? – Con Sương không còn cách nào khác hơn là nói dối để làm tròn trách nhiệm “đặc biệt” của nó - Hết xôi rồi hả ngoại?
- Ừa, sao bây ra trễ quá vậy? Nồi xôi nhỏ của tao thì mấy chú xích lô, mấy cô đi làm mua ào cái là hết trơn. Bữa nay tao có nấu thêm một chò nhỏ mà cũng hết sạch rồi. Thôi, mai ăn nghen.
- Dạ, mai con ra sớm. À mà ngoại ơi, con nghe nói cháu ngoại bị bịnh hả? – Con Sương làm bộ không biết gì, hỏi bà Tám.
- Bịnh hoạn gì! Nó bị người ta đánh tét đầu, mấy bữa nay còn nằm dài ở nhà kìa. Mà sao con biết? – Bà Tám hỏi lại.
- Con nghe người ta nói. Ngoại ơi, chỗ quen biết xóm giềng, con có mấy hộp sữa nầy ngoại mang dìa cho nó uống nghen. – Con Sương nói giọng người lớn hẳn hoi.
Bà Tám Trầu kinh ngạc ngó con bé đen thui ngồi trước mặt, ngó hai lon sữa bò và một chục hột gà Mỹ mà con nhỏ chìa cho bà rồi lắc đầu nguầy nguậy:
- Tao hổng lấy đâu. Cảm ơn bây có lòng tốt nhưng cái cô y tá ở phường 14 cũng mua cho nó đủ thứ rồi. – Bà ngó con nhỏ kỹ hơn – Coi tụi bây chắc cũng nghèo như bà cháu tao, tụi bây có lòng tốt, tao cám ơn lắm. Nhưng để mà cho đám em bây nó uống.
Thấy Bà Tám từ chối, con Sương lo lắm, nhưng nó là một đứa trẻ mồ côi sớm, lăn lộn nhiều nên rất khôn ngoan, nó cười toe toét:
- Ngoại kỳ quá hà, chỗ bà con chòm xóm, con hổng tiện vô trỏng thăm thằng Tài, ngoại đưa nó dùm con. Thiệt ra tụi con cũng là chỗ... bạn bè... mà.
- Vậy sao!? – Bà Tám Trầu vui vẻ kêu lên – Mèn ơi! Vậy mà bây không nói sớm hơn. Thôi thì tao lấy. Nhưng mà bây tên gì để tao nói với nó?
- Ôi, nói chi cho mất công ngoại. Mai mốt nó lành bịnh là nó biết chớ gì.
Bà Tám Trầu không đồng ý với lý lẽ đó của con Sương, cứ khăng khăng bắt con nhỏ phải nói tên. Bí quá, con Sương đành bịa đại một cái tên.
- Thì ngoại nói con là con... Hường... bên Cầu Sạn là được rồi.
- Ừ, để tao nói!
Thấy đã thành công trót lọt, nhỏ Sương giả vờ nói:
-Ý, ngoại ơi, con phải dìa coi chừng nhà với mấy đứa em, mai con ra nghen.
- Bây dìa đi. Tao cũng ra chợ chút. – Bà Tám Trầu gật đầu rồi chậm chạp đứng lên, cặp cái nồi bên hông, đưa mắt ngó con nhỏ - Tụi bây có mấy anh chị em lận?
- Dạ, bốn đứa ngoại. – Con Sương nói xong bèn quày quả bỏ đi.Bà Tám Trầu đứng nhìn theo con nhỏ đang men theo đường rầy xe lửa trở về mà lòng không khỏi khen thầm: “Con nhỏ đen đúa mà dễ thương quá chớ!”.
Bà lại chậm chạp đi qua khu chợ tự phát ở gần đó mua hai trăm gam thịt nạc rồi quay về căn nhà nhỏ bên kinh Nhiêu Lộc.Thằng Tài đang nằm nửa thức nửa ngủ trên võng thì nghe có tiếng kẹt cửa, nó vẫn không buồn mở mắt vì biết ngoại đi bán đã về. Bà
Tám đặt nồi xôi không trên giường rồi bước lại bên cháu, hỏi:
- Còn ngủ hả Tài? Mầy đỡ không?
- Ngoại bán hết xôi rồi hả? – Thằng Tài mở mắt, che miệng ngáp – Thuốc của cô Trinh mua hay thiệt đó ngoại. Cái đầu con đỡ nhức rồi.
Bà Tám cười:
- Cô đó thiệt tốt. Đó mầy thấy không, ở đời làm phước là được phước, nhãn tiền đó con. Rồi liệu mà sống sao cho phải thì sống.
- Bà Tám lặp lại điệp khúc muôn thuở khiến thằng Tài vội nhắm mắt lại. Bà chợt nhớ ra – Mà quên, con nhỏ Hường nào đó gởi cho mầy hai hộp sữa bò với hột gà nè.
- Cái gì? Hường nào? – Thằng Tài mở choàng mắt, kinh ngạc hỏi – Tui có quen ai tên Hường đâu?!
- Thì tao cũng đâu có biết nó. Con nhỏ đen thùi lùi hà. Nó nói nó là bạn của mầy tao mới lấy chớ. Chậc, con nhỏ đẹp mà dễ thương ghê. Mầy quen với nó lâu chưa?
Thằng Tài không trả lời ngoại, nó đang tự hỏi phải chăng con Trâm Đuôi Ngựa gởi quà cho nó. Con Trâm biết mình hổng ưa nó nên con nhỏ dám lấy tên khác lắm à. Nghĩ vậy nên thằng Tài nói:
- Lần sau ngoại đừng có lấy nghen. Không biết lạ quen gì, mắc công mang ơn nghĩa lắm.
- Thì tao cũng tính hổng nhận nhưng con nhỏ nói riết nên tao cũng hổng nỡ từ chối. - Bà Tám Trầu phân bua – Bữa nay để tao nấu cho mầy nồi canh mướp hương thịt nạc. Ăn mướp mát lắm con, mầy uống thuốc tây nhiều nóng lắm.
Bà Tám nói xong liền bỏ ra sau nhà. Ở miếng đất trống cạnh bờ kinh đó bà bắc một cái giàn nhỏ trồng mướp. Mấy trái mướp hương treo lủng lẳng thấy mà ham. Bà bẻ một trái rồi đem vô bếp làm bữa cơm trưa.Trên võng, thằng Tài Hoàng Đạo vẫn nằm đưa tòng teng, đầu nó vẫn nghi nghi hoặc hoặc về chuyện mấy hộp sữa với một chục hột gà của đứa con gái có cái tên Hường lạ hoắc.Đâu đó bên ga Hòa Hưng, còi xe lửa bỗng hú lên một tiếng dài xé tan không gian trưa tĩnh lặng.