← Quay lại trang sách

- 15 -

Mấy bữa nay con Trâm Đuôi Ngựa nóng ruột lắm. Nó đã biết tin thằng Tài “thọ nạn”, nói theo kiểu dân ghiền cải lương, mà nó thì bận bán cà phê lại ngại gặp thằng cục tính đó. Từ sau bữa gặp thằng Tài trong quán và thằng nầy đập bể cái chai, Trâm Đuôi Ngựa biến mất tăm. Nó giận thằng Tài lắm nhưng không thể giận thằng nầy lâu, dù sao thì nó cũng thọ ân cái thằng dễ ghét ấy. Trâm Đuôi Ngựa âm thầm dành tiền bán cà phê để mua đồ thăm thằng Tài, dĩ nhiên là nó không dám cho ông già Sửu biết, ổng mà biết nó “thó” tiền thì ổng dần cho nát xương.

Sáng nay sau khi giao quán lại cho bà chị, con nhỏ te te chạy ra chợ Hòa Hưng mua chục cam sành rồi toan vô nhà bà Tám Trầu. Đang sải bước nó bỗng đứng phắt lại, vẻ ngần ngại hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. Nó lắc lắc đầu khiến cái đuôi ngựa cột sau ót cũng lúc lắc theo rất điệu, ra vẻ suy nghĩ lung lắm. Thằng Tài vốn hổng ưa nó, giờ nó đem cam vô chưa chắc thằng nầy chịu lấy. Nó mà hổng chịu lấy thì còn gì quê bằng!? Trâm Đuôi Ngựa tính tới tính lui rồi chợt nhớ ra, nó lại quày quả đi ra đường rầy xe lửa. Giờ nầy bà Tám Trầu chắc chưa hết nồi xôi.Từ xa, Trâm Đuôi Ngựa đã thấy bà Tám đang nói chuyện với ai đó. Khi nó tới gần thì đứa con gái ấy cũng đứng lên đi, nó chỉ kịp nhìn thoáng thấy đen thùi lùi. Nói cho ngay con nhỏ đen thui mà mặt cũng đẹp lắm. Chắc cũng trạc tuổi nó. Trâm Đuôi Ngựa tưởng con nhỏ ghé mua xôi nên cũng chẳng thắc mắc gì, nó vui vẻ chào bà Tám. Ở con hẻm nhỏ Hoàng Đạo, họ là xóm giềng với nhau. Bà Tám thấy con Trâm bèn hỏi:

- Mầy đi đâu vậy? Sáng nay hổng phụ ông già bán cà phê à?

- Con nhờ chị Hai bán một lát. Ngoại ơi, ngoại cho con gởi chục cam cho thằng Tài nghen. – Con Trâm ngồi xuống cạnh bà Tám, đáp.

- Ôi, tụi bây bày đặt quá trời! Mua cam làm chi cho tốn tiền. – Chỉ miếng thịt nạc bỏ trong bao ny lông, bà nói – Tao đang rầu đây, con nhỏ hồi nãy cũng vừa mới cho miếng thịt đó, tao hổng lấy mà nó cũng bỏ đó rồi đi mất tiêu!

Trâm Đuôi Ngựa nóng mặt:

- Con nhỏ nào vậy ngoại. Bộ nó quen thằng Tài hả?

- Tao cũng đâu có biết! Nó nói nó tên Hường, hôm qua thì sữa, hột gà, bữa nay lại thịt. Mà thằng Tài đâu có chịu lấy. Nó dặn tao rồi. Bữa nay mà nói của con nhỏ gởi chắc nó la tao quá.

- Nó dặn ngoại không lấy thì ngoại quăng trả lại đi, để đây làm chi? – Trâm Đuôi Ngựa hể hả nói – Đồ con gái hổng biết mắc cỡ. Người ta hổng lấy mà cũng ép!

- Quăng coi sao được, bây? – Bà Tám trả lời – Tụi bây đem cam vô đưa cho nó đi. Tao lấy đem dìa nó lại la tao nữa à.

Bà Tám đã gãi đúng chỗ ngứa của Trâm Đuôi Ngựa. Nó cầm bịch cam đứng dậy, nói:

- Vậy để con vô thăm nó luôn.

Trâm Đuôi Ngựa te tái bỏ đi. Bà Tám lại bận bịu với nồi xôi nên cũng không chú ý lắm tới con nhỏ.

Chỉ cuốc bộ vài trăm mét là Trâm Đuôi Ngựa đã đứng trước cửa nhà thằng Tài. Nó hơi ngập ngừng rồi mạnh dạn bước vô nhà. Sự xuất hiện của nó khiến thằng Tài đang nằm trên võng cũng giựt mình. Con Trâm làm ra vẻ giữa nó với thằng Tài chẳng có chuyện gì xẩy ra. Con nhỏ cười toe toét.

- Bữa nay mầy khỏe rồi hả? Tao đến thăm mầy nè. Mấy bữa nay tao bận thấy mồ nên chưa đi thăm mầy được, thông cảm nghen!

Thằng Tài làm thinh. Hổm rày nằm nhà, không ra ngoài quán cà phê già Sửu cũng buồn. Nó nằm võng mà nhớ lại từng người quen thân, trong đó có con nhỏ lanh chanh Trâm Đuôi Ngựa nầy. Cái con nhỏ mồm miệng như tép nhẩy nhưng cũng là dân nhà nghèo, lại cư xử tốt với mình. Đành rằng là nó mang ơn mình nhưng như vậy cũng là kẻ biết điều, vậy mà mình lại ghét nó. Bữa đó đập chai thiệt bậy. Nghĩ vậy mà giờ thấy con nhỏ, thằng Tài không ra vẻ ta đây nữa. Trâm Đuôi Ngựa để bịch cam lên cái giường duy nhứt trong nhà, nói:

- Mầy ăn cam cho mau khỏe nghen. Cam sành đó. Ngon lắm!

Thằng Tài cảm thấy xúc động, nó nhỏ nhẹ:

- Mầy bày đặt quá. Tiền đâu mà mua cả chục cam như vậy?

- Tiền tao bán cà phê để dành. – Trâm Đuôi Ngựa đáp – Để tao gọt cam cho mầy ăn nghen!?- Thôi khỏi. – Thằng Tài cản – Mầy đem bớt dìa mà ăn. Tao lấy vài trái thôi.

Con Trâm Đuôi Ngựa nói mát:

- Phải rồi, của tao thì mầy biểu đem dìa bớt còn của người ta thì mầy lấy hết.Nghe Trâm Đuôi Ngựa nói, thằng Tài đâm ngạc nhiên, nó không hiểu con nhỏ muốn ám chỉ ai. Nó hỏi:

- Mầy nói người ta là ai?

- Thì cái con nhỏ nào tên Hường đó. Bữa nay nó lại mua thịt cho mầy nữa đó. Xí! – Trâm Đuôi Ngựa “xí” một tiếng rõ dài.

“Ủa, vậy đồ hôm qua không phải là của con nhỏ nầy sao? Thế thì lạ thiệt!” - Nghĩ vậy thằng Tài nói như thanh minh:

- Tao có biết con nhỏ đó là đứa nào đâu mà mầy nói...

- Xạo hoài. Hổng biết nó sao nó gởi đồ thăm mầy? – Trâm Đuôi Ngựa cong cớn nói – Xạo ai chớ xạo với tao đâu có được!

Lần nầy thì thằng Tài nổi sùng thật sự, nó nói như quát:

- Tao mà xạo hả? Có mầy nhiều chiện thì có. Tao mà hổng bịnh thì mầy liệu hồn.

Nghe thằng Tài nói mình nhiều chuyện, nhỏ Trâm tức muốn khóc, nó ngoe nguẩy bước ra cửa rồi quay đầu lại, nước mắt lưng tròng:

- Bạn bè với nhau mà mầy coi tao hổng ra cái gì hết. Thôi được rồi, tao hổng làm phiền mầy nữa để mầy khỏi nói là tao nhiều chiện.

Trâm Đuôi Ngựa đi như chạy về nhà trong khi thằng Tài mệt mỏi nằm dài trên võng. Tài bỗng cảm thấy hối hận vì những lời lẽ nặng nề của mình dành cho nhỏ bạn hàng xóm. Tội nghiệp! Thằng Tài biết con Trâm mang ơn nó vì vậy mà con nhỏ luôn luôn quan tâm tới nó. Bữa đó con Trâm Đuôi Ngựa đi chợ Hòa Hưng và bị đám thằng Hùng Xù - Thanh Vân chặn đường chọc ghẹo. Con Trâm vốn dĩ là đứa dữ tợn nên mắng thằng Hùng Xù như tát nước vô mặt và khi thằng kia tính giở trò sàm sỡ thì con Trâm đã thẳng tay tát vô mặt thằng nhóc anh chị hùng cứ khu rạp Thanh Vân một cái “bốp”. Bị quê độ với đàn em, thằng Hùng Xù tính “chơi” đẹp con nhỏ thì may sao thằng Tài Hoàng Đạo và đàn em ngồi nhậu gần đó đã trông thấy. Thằng Tài bước ra giải vây cho con Trâm Đuôi Ngựa và vì vậy mà hai nhóm bụi đời đánh nhau thừa chết thiếu sống. Sau trận đụng độ nẩy lửa đó, thằng Tài Hoàng Đạo và thằng Hùng Xù cảm nhau nên giảng hòa, kết bạn “giang hồ” với nhau. Con Trâm Đuôi Ngựa rất phục thằng Tài và thầm mang ơn thằng nầy. Có nhiều lúc thằng Tài uống cà phê, hút thuốc không có tiền trả, con Trâm móc tiền túi trả bù để ông già khỏi nặng nhẹ nó. Cử chỉ của nhỏ Trâm Đuôi Ngựa làm thằng Tài cảm động lắm. Dù nó hay cắn đắn với con nhỏ mà con nhỏ vẫn quan tâm tới nó. Vậy mà không hiểu sao hễ nó gặp con nhỏ là hai đứa lại xung khắc với nhau, cãi nhau liên tục. Thằng Tài liếc nhìn bịch cam nằm chỏng chơ trên giường, khẽ thở dài. Có tiếng người í ới chào nhau ngoài đường hẻm, thằng Tài bỗng mong ước nhỏ bạn lanh chanh có cái đuôi ngựa vểnh lên sau ót quay trở lại. Nó thầm hứa từ nay sẽ cư xử với nhỏ bạn dịu dàng hơn.