← Quay lại trang sách

- 16 -

Nhờ cô y tá Trinh giúp đỡ thuốc men lại được bồi dưỡng đầy đủ, thăng Tài đã khỏe hẳn lại. Nó đã phải nằm dài trên võng, nhẫn nhịn dưỡng thương suốt mười lăm hôm. Bữa nay vết thương trên đầu nó đã thành sẹo. Nửa tháng trời nằm chết dí một chỗ, nó âm thầm nuôi chí trả thù. Nó sẽ dẫn đám đàn em tìm và thanh toán cho bằng được thằng Cường Lì, nó sẽ chiếm cứ cái lò mổ đó. Một khi nó đã hạ gục thằng Cường Lì rồi thì đám đàn em của thằng nầy chỉ là bầy muỗi nhép, chẳng có gì phải nói cả. Nhiều đêm nằm nghe gió lùa mái tôn cũ lèng xèng, nghe bầy muỗi đói vo ve bên tai và ngửi thấy cái mùi hôi thúi nồng nặc của con kinh Nhiêu Lộc, thằng Tài càng cảm thấy nó phải hành động, dù việc làm của nó có thể đưa nó đi xa lắm... tới một trường trại nào đó không chừng. Nó đã câm lặng với anh công an, câm lặng cả với cô y tá Trinh mà nó chịu ơn chỉ là để chờ đợi giây phút được nhìn thằng Cường Lì ôm đầu máu van xin nó tha tội.

Tính Tài Hoàng Đạo là như thế đó. Nó đã bị nhiễm cái tính cách trung nghĩa của những nhân vật chính diện trong phim chưởng mà nó vẫn coi ở mấy quán cà phê, và coi đó là phương châm sống của mình.

.

Hình như hiểu được ý nghĩ của nó nên bà Tám Trầu đã can ngăn đứa cháu duy nhứt:

- Tài à, tao chỉ có mình mầy. Chuyện gì qua cho nó qua luôn đi, mầy có giết nó thì cũng mang thân tù tội chớ chẳng lợi lộc gì. Mầy đừng làm khổ tao nghen!

Thằng Tài ngó ngoại, đáp lại với vẻ bực bội:

- Chuyện của tui bà đừng có xen vô!

- Thì... tao sợ... cho mầy... Cô Trinh cũng nhắc tao hoài à, mầy sẽ trả thù người ta mà đâu phải người ta bại liệt. Người ta sẽ đánh trả lại. Bên u đầu, bên gãy tay, ích gì đâu?

Thằng Tài lại lầm lầm lì lì khiến bà Tám Trầu rầu thúi ruột. Bà chỉ còn biết thở dài mà lo sợ cho đứa cháu. Bà không hiểu sao tụi nhỏ bây giờ nó thích đấm đá, đâm chém nhau quá. Người ta chẳng đã thường nói là đến tụi học sinh trong trường mà còn lụi nhau đến chết chỉ vì một chuyện cãi vã nhỏ nhặt là gì?

Bà tính nhờ cô Trinh khuyên nhủ thằng nhỏ nhưng hổm rày không hiểu cô bận chuyện gì mà không thấy qua chơi.

Bà Tám thì lo lắng như thế, còn thằng Tài thì lặng lẽ bỏ ra chợ Hòa Hưng tìm đám đàn em lang thang quanh đó. Chẳng lâu lắc gì nó đã tụ tập được đám thằng Ba Nhỏ, Lé Sóc, Kim Đen... vào cái quán quen thuộc bên cạnh rạp hát Thanh Vân. Bà chủ quán thấy mấy ông trời con kéo vô thì thở dài sườn sượt nhưng phải cắn răng chịu đựng. Sau khi kêu mấy xị rượu thuốc và dĩa gỏi vịt, thằng Tài đợi đám đàn em “khai vị” mấy ly rồi mới dằn giọng nói:

- Tụi bây nên nhớ tụi mình là dân Hoàng Đạo. Cái thù “bại trận” trước tụi thằng Cường Lì ở xóm lò heo nhứt định tao phải trả. Tụi bây có dám chơi lần nữa không?

Thằng Kim Đen – một thằng nhóc đen thùi lùi như ông táo – sôi nổi nói:

- Sao không dám chơi đại ca? Bữa đó mình bị tụi nó phục kích mà. Mẹ nó, tụi nó lấy đông chơi ít thì việc gì phải sợ tụi nó!?

- Ừa! Chơi mạnh đi chớ! – Thằng Lé Sóc trợn con mắt lé xẹ, khoa tay múa chân phụ họa – Kỳ nầy kéo theo đám thằng Hùng Xù - Thanh Vân chơi tụi nó chết bỏ!

Đám nhóc bụi đời ồn ào bàn tán và tự tán thưởng nhau bằng những ly rượu thuốc cay nồng. Ngoài đường nắng đổ lửa. Cái oi nồng của trời trưa càng làm bọn nhóc “bốc hỏa”. Cả bọn phanh ngực áo, mặt đỏ gay cùng “tuyên thệ” sẽ thác đồng quan đồng quách.

Nhưng ý nghĩ kéo đám Hùng Xù - Thanh Vân vào cuộc của thằng Lé Sóc bị thằng Tài Hoàng Đạo gạt đi:

- Tụi bây nghe tao nói đây. Chính tay tụi mình rửa nhục tao mới hả. Tao không cần thằng Hùng Xù tham gia vô chiện nầy. Không có Hùng Xù tao cũng dư sức hạ thằng Cường Lì.

- Ừa! – Thằng Ba Nhỏ gật gật đầu rồi đấm tay xuống bàn, nói – Bữa đó đại ca hổng lo cho tụi em thì mười thằng Cường Lì cũng chưa chắc đụng tới cái lông chưn của đại ca nữa. Khỏi kêu tụi Hùng Xù!

Sau khi đã say xỉn hết trơn, đám thằng Tài trả tiền rồi loạng choạng kéo nhau ra về. Lúc nầy khoảng hai giờ chiều, trời đã dịu nắng và con đường hẻm Hoàng Đạo cũng nhộn nhạo người đi lại. Thằng Tài bước thấp bước cao quay về căn nhà tôn nhỏ. Nó xộc vào nhà, ngả lưng lên võng rồi ngủ thiếp đi chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Bà Tám chẳng biết đi đâu vắng nên trong nhà chỉ còn nghe tiếng thở khò khè của thằng nhóc say rượu. Thằng Tài ngủ say lắm. Trong giấc ngủ nó mơ thấy một giấc mơ đầy chết chóc. Nó thấy nó và đám đàn em tấn công đám Cường Lì và nó đã giáng cả một thanh sắt lên đầu kẻ thù. Thằng Cường Lì trợn mắt ngó nó rồi đổ gục xuống như một thân chuối bị phạt ngang ngọt xớt bởi một thanh gươm bén vậy. Và nó thấy nó bị còng tay dẫn đi, theo sau là bà Tám Trầu đang la khóc inh ỏi. Nó quay lại kêu “ngoại, ngoại!” nhưng khi mở bừng mắt ra thì nó thấy bà Tám đang lay nó dậy:

- Tài, Tài! Mầy mớ gì mà la dữ vậy?

Thằng Tài ngồi bật dậy, lắc lắc đầu. Bây giờ nó cảm thấy khát nước ghê gớm và đầu nhức như búa bổ. Nó mệt mỏi hỏi bà Tám:

- Mấy giờ rồi ngoại?

- Bốn, năm giờ chiều rồi chớ sớm sủa gì. Mà mầy ngủ thấy gì mà kêu tao dữ vậy?

Thằng Tài làm thinh, đứng dậy ra lu múc ca nước uống ngon lành rồi ngả mình lên võng, thiu thiu ngủ. Bà Tám nhìn thằng cháu, lẩm bẩm:

- Cái thằng! Mới bây lớn mà bày đặt nhậu nhẹt. Thiệt hết biết!

Bà lại ngồi trên giường, săm soi xỏ chỉ vô kim để vá lại cái áo cũ của thằng cháu, và vừa làm bà vừa thở dài sườn sượt.

Nắng đã trải vàng trên khu xóm nghèo Hoàng Đạo.