← Quay lại trang sách

- 17 -

Thằng Cu Cầu Sạn đang rảo bước trên đường Đặng Văn Ngữ thì nghe tiếng kêu giựt ngược. Nó quay lại và nhận ra con Sương Đen. Con nhỏ xán lại, cười toe toét.

- Mầy đi đâu vậy?

- Có chiện rồi mầy ơi. – Thằng Cu Cầu Sạn làm ra vẻ quan trọng – Đại ca đâu rồi?

- Thì giờ nầy ảnh ở bên rạp Văn Cầm chớ ở đâu. – Con Sương đáp rồi hỏi lại – Mà chiện gì vậy?

- Nguy lắm! – Thằng Cu Cầu Sạn nhỏ giọng với con Sương – Tụi thằng Tài Hoàng Đạo nhắn với xóm lò heo mình là nó sẽ qua đây tối nay. Nó sẽ trả thù!

- Úi! – Sương Đen kêu lên – Tao đã nói rồi mà thằng Cường không nghe. Nó đâu có cần biết thằng Cường làm gì trong những ngày nó nằm ở nhà đâu. Rồi lại đổ máu nữa!

Thằng Cu Cầu Sạn chẳng có thời giờ đâu mà đứng nghe con Sương Đen lải nhải chuyện không đâu, nó ba chân bốn cẳng phóng qua rạp Văn Cầm tìm đàn anh.Khi thằng Cu Cầu Sạn đi rồi, con Sương cũng hối hả đi tìm anh Phong. Anh bảo vệ sau gần một đêm thức trắng đã quay về nhà và ngủ say như chết. Con Sương đứng thập thò trước cửa nhà anh mà không dám kêu cửa. May sao má anh Phong vừa đi chợ về thấy con nhỏ đứng xớ rớ trước cửa nhà bèn hỏi:

- Có chuyện gì mà cháu đứng đây? Cháu tìm ai?

- Dạ con tìm anh Phong! – Con Sương Đen đáp. Nó nhìn người đàn bà đứng tuổi đẹp phúc hậu với vẻ kính nể rồi nói thêm – Dạ, bác nói với ảnh có cháu là Sương tìm.

Người đàn bà gật đầu rồi gọi lớn:

- Hằng à, Hằng!

Cửa nhà mở toang, một cô gái khá xinh, có lẽ là em ruột của anh Phong xuất hiện. Người đàn bà bảo cô gái:

- Bây vô kêu thằng Phong có người tìm.

- Ảnh vừa mới chợp mắt có một lát mà má. Thức cả đêm rồi cũng để người ta ngủ với chớ, ai tìm gì mà bất nhơn quá vậy?

- Má không biết. Nhưng cháu nó cứ thập thò trước cửa nhà mình hoài chắc là có chuyện gì đó. Thôi, vô kêu anh con đi. Thiếu gì dịp ngủ chớ!

Cô gái cau mày nhìn con Sương với ánh mắt khó chịu rồi quày quả vào nhà gọi anh.Con Sương Đen chẳng phải chờ lâu, nhoáng cái anh Phong đã bước ra, tươi cười hỏi:

- Đi đâu đó cô bé? Tìm anh có chuyện gì không?

- Có chớ anh! – Sương Đen hấp tấp nói – Hổng có chiện em đi kiếm anh làm chi?

- Vô nhà đã. Vô nhà rồi nói. – Anh Phong vừa quay lưng trở vô nhà vừa bảo con Sương.Sương Đen rụt rè bước vô căn nhà gạch nhỏ nhưng bày biện rất mỹ thuật và gọn gàng. Chỉ tay vào cái ghế sa lông mây, anh Phong bảo:

- Ngồi đi, anh lấy nước uống!

Con Sương khép nép ngồi xuống cái ghế mây có lót đệm khá êm rồi tò mò đưa mắt nhìn quanh. Đặt sát tường ngăn phòng khách với nhà trong là một cái tủ búp-phê thước hai. Tủ có lẽ được lau chùi thường xuyên nên gỗ lên nước bóng láng, đỏ rực. Trên đầu tủ, một cái ti vi mười bốn in được phủ kín bằng vải nên cũng không biết hiệu máy là gì. Con Sương thấy trên tường là khung ảnh gia đình anh Phong được phóng lớn gồm cha mẹ và hai đứa con. Nhưng tấm ảnh được nó nhìn kỹ nhứt là tấm ảnh của anh Phong mặc quân phục treo bên tường đối diện. “Thì ra ảnh cũng có đi bộ đội!” - Con Sương nghĩ và bất chợt nó nghĩ tới công việc “bảo vệ” cái lò mổ của anh hiện nay. “Chà! Ảnh mặc đồ bộ đội mà chụp ảnh coi cũng oai ghê!” - Con Sương đang suy nghĩ thì anh Phong đã quay trở ra, hai tay bưng hai ly nước đá lạnh. Anh ngồi xuống chiếc ghế sa lông mây dài đặt đối diện với chiếc ghế của con Sương, vui vẻ nói:

- Nào, có chuyện gì em cứ nói, anh nghe đây!

- Anh Phong, chiện nầy em biết chỉ có nói với anh thì họa may anh giúp tụi em được. –

Con Sương vội vã đáp – Tối nay tụi thằng Tài Hoàng Đạo sẽ qua Đặng Văn Ngữ thanh toán đám thằng Cường!

- Cái gì? Tài Hoàng Đạo hả? Cái thằng bé bị thương bữa hổm à? – Anh Phong nhổm người lên, ngạc nhiên – Ai cho em biết tin nầy?

- Thằng Cu Cầu Sạn vừa cho em hay đó. Anh Phong à, em sợ... cho thằng Cường quá...

- Con Sương nhỏ giọng.Anh Phong ngồi im, một thoáng đăm chiêu hiện trên nét mặt trẻ trung nhưng cương quyết của anh. Một lát sau anh mới thở dài:

- Lại tranh giành nhau thôi. Tụi nó không biết rằng...Anh Phong bỏ lửng câu nói khiến con Sương Đen thắc mắc, nó nhìn anh, tò mò:

- Tụi nó hông biết sao anh?

- À, không có gì! – Anh Phong gạt đi rồi bảo – Em uống nước đi. Có lẽ anh phải đi ngay bây giờ đó.

Con Sương đứng ngay dậy, nó biết mình không nên ngồi lâu hơn, chắc anh Phong có kế hoạch ngăn chặn cuộc đánh nhau sắp diễn ra tối nay giữa hai đám bụi đời?

- Em dìa đây. Làm anh hổng ngủ được, đừng buồn em nghen. – Con Sương nói như xin lỗi anh Phong.

- Được rồi! Em về đi! Cảm ơn em đã báo tin nầy cho anh biết.

Anh Phong đưa con Sương ra cửa rồi quay vô xin phép mẹ đi công việc.

Anh đi thẳng đến trụ sở công an phường tìm anh Phương. Người công an khu vực đã đi xuống khu phố của mình phụ trách triển khai công tác chuyển đổi hộ khẩu mới. Phải mất một lúc lâu sau anh Phong mới tìm được anh Phương ở nhà người tổ trưởng tổ dân phố. Sau vài câu trao đổi ngắn, hai người thanh niên từ giã người tổ trưởng tổ dân phố rồi cùng nhau trở về công an phường. Họ vừa đi sóng đôi vừa thì thầm trao đổi với nhau điều gì đó rồi tới ngã ba Đặng Văn Ngữ, Huỳnh Văn Bánh thì chia tay mỗi người mỗi ngả...