← Quay lại trang sách

- 18 -

Tiếng súc vật gào rống đêm nay hình như “tắt” nhanh hơn mọi hôm. Mới mười một giờ là công nhân lần lượt xách áo ra về. Đèn trong lò mổ tắt ngấm nên tụi Cường Lì đành nằm trong bóng tối, trước ca bin điện ngó ra đường Đặng Văn Ngữ mà lắng nghe muỗi ca bài vo ve nhàm chán. Bình thường thì đèn lò mổ tắt là tụi nó ngủ luôn, nhưng hôm nay thì không có đứa nào ngủ được. Tụi nó nằm ngọ nguậy trên mấy tấm ny lông, nét mặt căng thẳng chờ đợi. Tin dữ do thằng Cu Cầu Sạn mang đến khiến đứa nào cũng lên cơn nhưng cũng “rét”. Kỳ nầy thì “một chết một sống” với tụi thằng Tài Hoàng Đạo. Cuộc trả thù của những thằng bụi đời thì... chỉ có máu mà thôi. Thằng Ròm là đứa lo nhứt. Nó cứ rờ mãi con dao lê dắt trong cạp quần, lòng thắc thỏm không yên với ý nghĩ phải “chơi tới bến”. Thằng Mến tự tin hơn, nó đã lận một con dao phay bén ngót mượn của một chị chuyên cạo da heo, bò để “mần thịt” kẻ thù. Thằng Hai Ổi, thằng Tỉa Lé đều có sẵn “đồ chơi” lót dưới ót. Không có đứa nào tìm cách “ém”, bởi với dân bụi đời như tụi nó, “ém” đồng nghĩa với phản bội và như vậy thì tụi nó hết đất sống. Sẽ chẳng có thằng đàn anh nào dung chứa kẻ phản bội lại “bầy đàn” của mình.

Chưa kể nó sẽ bị làm thịt trước hết vì tội làm phản. Trong cái không khí im lặng rợn người ấy, thằng Tư Ghèn cứ nằm tỉnh bơ như không, mắt nhắm hít. Hình như nó ngủ? Không! Thằng Tư Ghèn không hề ngủ. Nó là cánh tay mặt của thằng Cường Lì và là một tay liều bạt mạng. Hãy biết rằng nó dám trốn khỏi nông trường Đỗ Hòa ở Duyên Hải và băng rừng về tới xã Tam Thôn Hiệp rồi ém ở dưới mấy bụi mắm để đợi đò máy về Sài Gòn thì đủ biết nó gan cỡ “Quan Công” như thế nào. Nó cứ tỉnh như không bởi trong tay nó đâu chỉ có mấy con dao lê nhọn, mấy cái dao phay, thanh sắt mà là một thứ giết người đáng nể: hai thanh kiếm đầu có móc sắt. Nói là kiếm cho oai chứ thật ra đó là hai thanh sắt nhọn dài. Cứ với hai thanh móc sắt đó thì đố thằng nào dám xán vô chơi với nó, họa chăng muốn đổ ruột lòng thòng. Hơn nữa những trận đòn dữ tợn của đám giang hồ đã quá thường đối với nó nên nó rất bình tĩnh chờ đợi mọi tình huống xảy ra.

Thằng Cường Lì nằm rít hết điếu thuốc nầy tới điếu thuốc kia. Nó còn tỏ ra bình thản hơn cả thằng Tư Ghèn bởi nó phải tỏ ra là một thằng đàn anh, chẳng sợ bất cứ cái gì trên đời nầy. Thế nhưng nó đang nằm miên man suy nghĩ về cuộc đụng độ sắp xẩy ra. Không biết đêm nay thằng Tài có tụi nào hỗ trợ không? Tụi nó mà đông hơn thì chết chắc! Chết nó không sợ nhưng chết sao cho đáng, chết mà vì chuyện giành giựt như thế nầy thì nó đã quá ngao ngán. Nó đã chán lắm rồi cái cảnh phải trốn chui trốn nhủi sau mỗi lần thanh toán băng nhóm. Nó cũng quá rõ mấy cái trường giáo dục thiếu niên bụi đời, ra vô như cóc bỏ dĩa mà kết cuộc thì nó vẫn là nó, chẳng thay đổi được cái gì cả. Không phải những cái trường ấy là trường tồi nhưng liệu họ có được cái “quyền lực” xóa bỏ “thành tích” của tụi nó trong lòng của bao người hay không, hay trước sau mọi người vẫn chỉ nhìn tụi nó với con mắt hẹp hòi, định kiến.

Nó nhớ lại anh K. – đàn anh của nó, người đã được trường Xuân An hết lòng dạy dỗ và khi về địa phương đã tình nguyện đi thanh niên xung phong. Nhưng chính quyền địa phương đã phê vào lý lịch của anh K: “Tên K đã bị đi học cải tạo ở Xuân An. Đương sự hiện tạm trú tại....”

Và kết quả là anh K đã bị loại, không chỉ đi thanh niên xung phong mà cả ở những nơi anh xin làm việc. Thật là bất công! Sao xã hội lại không chịu nhìn nhận sự cải hóa của những kẻ lầm đường lạc lối. Họ chưa phải là những kẻ tay đã nhúng vào máu người. Họ là những kẻ mà hoàn cảnh xô đẩy hoặc bị xô đẩy vào nỗi khốn cùng đành phải buộc sống như sâu bọ chớ nếu họ được sống trong nhung lụa, trong tình thương ruột thịt thì chắc chẳng ai ngu dại gì chơi với lửa. Đôi khi người ta bàn tán tòa án xử tử bọn giết người cướp của, trong thâm tâm thằng Cường Lì cũng đồng tình với những bản án ấy. Tụi đó không phải là những con người nữa thì để tồn tại trên thế gian nầy làm chi? Bắn bỏ cho rồi. Nghĩ thế nhưng rồi nó lại chua xót cho thân phận mình, một đứa trẻ chưa hề biết thế nào là mái ấm gia đình, từ nhỏ đã phải lê la đầu đường xó chợ kiếm sống. Nó chôm chỉa nhưng nó chưa hề hại ai chết. Lương tâm nó vẫn là lương tâm của một con người. Chính vì vậy mà nó đã biểu con Sương đem đồ bồi dưỡng cho thằng Tài sau trận ẩu đả. Nó hiểu rằng thằng kia cũng đang lâm vào tình trạng quẫn bách như nó và đứa nào cũng vì miếng ăn mà đập nhau u đầu sứt trán. Đập nhau ư? Được! Nhưng giết nhau thì... thằng Cường Lì nắm chặt cán dao Thái Lan bén ngót trong túi rồi thở dài sườn sượt, nó thấy cái chuyện ân oán giang hồ bỗng dại dột làm sao.

Đêm vẫn cứ trôi theo những ngọn gió se se lạnh. Đồng hồ nhà ai gõ hai tiếng lạnh lùng như tiếng chuông báo giờ ra trận. Cường Lì chưa kịp châm điếu thuốc tiếp theo thì thằng Ròm đã thì thầm:

- Đại ca! Tới giờ rồi. Tụi nó qua đó!

Thằng Cường bật dậy như một con hổ. Nó bỗng trở nên linh hoạt hẳn:

- Tụi bây, đi!