← Quay lại trang sách

Phần Thứ Nhất - I -

Trong nhà thương Huế. Những tia nắng hồng ban mai rập rờn trên bãi cỏ xanh tươi trước cửa sổ. Một thứ nắng ấm áp tràn vào phòng để chực chui vào trong hộc bàn ngăn tủ. Cam nằm nghiêng mình trở mặt ra cửa sổ vơ vẩn nhìn một đàn chim đang lượm mồi gần đấy. Tiếng guốc kéo nhịp nhàng lẫn với tiếng người gọi nhau dội lên vang một hồi sau hàng thông cao vút. Cam nhắm mắt lại để đỡ ghen với cảnh sống quá êm đềm của ánh sáng. Hai giọt lệ tròn nở dần trong khóe mắt Cam rồi lăn dài trên hai má. Cam giật mình thở dài rồi dúi đầu trên chiếc gối bông tròn, thổn thức.

Cam vào nằm nhà thương đã hơn hai tuần. Trước kia cam đi dậy thêu trong một trường con Tây ở giữa Huế. Năm ấy Cam mười tám tuổi, người đầy đặn và ăn nói có duyên lắm. Nhưng chỉ trong hai tuần người Cam đã hư sút hẳn. Vẻ đẹp thơ ngây của Cam chỉ còn ẩn trong cặp mắt nhung đen và trên hai vành môi mỏng thắm. Có những lúc Cam cảm thấy trên ngực có vật gì đè nặng và tay chân như ai ràng buộc lại. Cam nhọc lắm không thở được. Cam đau bệnh ho lao. Bệnh ấy di truyền ở nhà Cam đã mấy đời. Thân sinh của Cam qua đời lúc Cam còn ít tuổi. Cam ở với mẹ và người em trai. Năm mười bẩy tuổi Cam xin mẹ lên tỉnh dậy thêu để nuôi em ăn học. Cam nhờ sự chỉ vẽ cần mẫn của mẹ nên thêu khéo lắm. Tỉnh thành xa quê nhà Cam ngót ba mươi cây số. Cam chỉ nhớ những ngày lễ lớn mới về quê thăm mẹ được. Mẹ Cam từ lúc thấy hai con lên tỉnh thì đến ở nương náu trong nhà người anh ruột. Bà ta vì lo thuốc thang cho chồng nên gia tài đều bán hết sạch. Vài ba tháng hai chị em Cam mới về thăm mẹ một lần. Lần nào sắp lên tỉnh hai chị em Cam cũng ôm mẹ khóc nức nở. Cam thường hứa với mẹ sẽ cất riêng một cái nhà tranh để mẹ ở. Mẹ Cam nghe con gái để ý đến việc cất nhà thì vui mừng lắm. Vì bà ta tuy ở trong nhà người anh, nhưng cũng không khỏi bị người ngoài khinh rẻ.

Trưa hôm ấy trời nắng nhạt và có gió lồng qua cửa sổ. Cam tự nhiên thấy trong người nhẹ nhàng hơn trước. Cam lật trái bàn tay để trên gối rồi đăm đăm nhìn những đường gân vồng lên dưới làn da xanh mỏng. Cam tẩn mẩn đưa một ngón tay đặt trên đường gân rồi ấn mạnh, đường gân bẹp xuống vươn mình qua một bên, Cam tự nhiên thấy đầu óc tối tăm và tay chân rung chuyển mạnh. Những cảnh vật chung quanh đều quay cuồng trước mặt Cam rồi biến dần dần trong buồng tối. Cam nhắm nghiền hai mắt lại.

Nghe tiếng guốc kéo trước phòng, Cam liền bừng mắt nhìn ra cửa. Cam có ý đợi người em đến thăm. lệ thường hằng ngày cứ đến mười giờ trưa thì Sinh – tên người em trai – đã có mặt ở trong phòng chị. Nhưng trưa hôm ấy Cam đợi mãi không được. Cam đã cảm thấy nỗi u buồn thấm tràn trong mạch máu. Nghe tiếng ai đi trước phòng Cam cũng nín thở lắng tai để nghe. Lúc tiếng bước xa ra, Cam lại buồn rầu sải dài hai tay trên nệm trắng.

Một lúc sau nghe có tiếng gõ cửa, Cam mừng thầm gắng nói lớn:

– Em cứ vào đi.

Cánh cửa rên sẽ. Cam ngơ ngác thấy cửa phòng mình vẫn đóng. Thì ra họ gõ cửa gian phòng bên cạnh. Cam thở dài kéo chăn lên tận ngực. Những giọt mồ hôi lạnh long lanh điểm trên trán Cam. Đầu Cam thấy nặng và tay chân rã rời. Cam nhọc quá và thiếp ngủ lúc nào không biết.

Lúc bừng tỉnh dậy Cam thấy Sinh đang ngồi trên chiếc ghế dài nhìn Cam chòng chọc. Cam mỉm cười sung sước. Sinh đến bên giường cầm tay chị âu yếm:

– Chị có thấy bớt chút nào không?

Không đợi Cam trả lời, Sinh nói tiếp:

– Trưa nầy em về chậm chắc chị đợi em lắm phải không?

Cam định nhớm mình ngồi dậy nhưng thấy các thớ thịt trong người rung chuyển mạnh như sắp rời rạc. Cam nghiêng đầu về một bên nhìn em, hai môi mấp máy nhẹ:

– Em bị phạt phải không? Chị lo quá!

Sinh nhìn chị tươi cười:

– Không phải em bị phạt, chị xem đây thì biết.

Sinh với tay lấy trên ghế một chùm nho tươi rồi đặt trên giường trước mặt chị. Mặt Cam tự nhiên nở dần ra. Một nụ cười cảm động từ từ nở trên cặp môi tươi nhạt.

– Em Sinh sang mua tận bên nhà hàng Tây phải không?

Sinh gật đầu sung sướng.

Cam nắm chặt tay em kéo vào lòng:

– Nhưng chị không ăn được em ạ.

Sinh nhìn chị ngạc nhiên:

– Hôm trước chị bảo chị ưa nho tươi lắm kia mà.

Cam quay đầu nhanh vào tường để dấu ngấn lệ sắp thấm tràn ra khóe mắt rồi thổn thức nói sẽ:

– Chị có nói với em như thế thật, nhưng chị đã sắp xa mợ và xa em rồi em ạ.

Nói xong Cam đưa hai tay ôm mặt khóc rưng rức. Toàn chiếc giường Hồng-Kông lay chuyển nhẹ. Sinh cảm thấy miệng mình hơi khô và hai mắt đã mờ dưới lệ. Sinh cố lấy vẻ bình tĩnh để an ủi chị:

– Đấy chị em lại nói mê rồi. Hôm trước chính ông Đốc-tờ Thi nói với em bệnh chị chừng năm hôm nữa sẽ lành hẳn. Nếu chị không tin thì hỏi lại ông ta xem.

Những lời ngây thơ của Sinh chỉ làm cho Cam đau lòng thêm và khóc to hơn trước. Sinh nghe chị khóc thì lòng như thắt lại. Bao nhiêu mạch huyết trong người Sinh như dồn chuyển lên trên đầu và làm Sinh nóng bừng cả mặt. Một lát sau Cam đưa khăn tay chấm nước mắt rồi quay lại nhìn Sinh nói khẽ:

– Em ơi! Chị biết chị không còn sống bên em mấy ngày nữa. Chị sắp chết em cạ. Ông Thi không nói cho chị biết nhưng chị đã đọc được vẻ thất vọng trong cặp mắt ông ta rồi.

Ngừng một lát để lấy hơi, Cam nói tiếp:

– Về phần chị, chị không dám than phiền gì hết. Chị chỉ sợ em phiền và mợ khổ lắm thôi.

Nói đến đây hai mắt Cam trào lệ ra như mưa. Một mớ tóc đen lòa xòa phủ xuống trán. Sinh nghẹn ngào úp mặt trên cánh tay chị khóc nức nở. Cam đưa tay xoa đầu em, lên tiếng nói khàn khàn:

– Em chớ khóc nữa. Em gắng nghe chị nói đây. Lúc chị đã qua đời rồi thì em đừng cho mợ biết. Về công việc chôn cất chị…

Cam nói đến câu này bỗng rùng mình biến sắc mặt. Sinh ngẩng đầu lên nhìn chị, đưa tay bịt miệng hoảng sợ:

– Chị ơi! Chị đừng nhìn em thế, em sợ lắm.

Cam mỉm cười cố làm ra vẻ lành. Nhưng gương mặt không mầu của Cam cứ bắt Sinh nôn nao sợ mãi:

– Chị ơi! Em sợ lắm.

Cam quay đầu nhìn lên trần nhắc lại:

– Về việc chôn cất chị, chị đã nhờ chị Xuân lo liệu cả rồi. Bao nhiêu tiền bạc dành dụm được bấy lâu chị cũng nhờ chị ta giữ hộ. Em sẽ đến nhà chị ấy mà ở. Cuối mỗi tháng em sẽ đến thưa với chị ấy để lấy mười đồng đem về cho mợ. Em sẽ tìm đủ các cách để dối mợ và để mợ đừng biết tin chị chết. Vì em Sinh ơi! Mợ mà biết thì chắc mợ cũng không sống được.

Nói đến đây Cam lại xoay mặt vào tường khóc nức nở. Lòng Sinh bối rối quá thành mê hoảng. Trước mắt Sinh bao nhiêu vật chung quanh đều run rẩy lờ mờ như đắm chìm trong màn sương mỏng. Sinh nhìn một bề và không trông thấy gì hết.

Cam từ từ trở mình lại nhìn em rồi với giọng yếu ớt thì thầm:

– Em Sinh ơi! Em hãy hứa chắc cho chị tin đi.

Sinh nắm chặt lấy tay chị ghì vào ngực rồi kêu sẽ:

– Thảm quá chị ơi!

Dứt câu, Sinh gục đầu trên tay Cam tấm tức khóc không ra tiếng.