- VIII -
Sinh đổi ra dạy ở Đồng-Hới đã hơn bốn tháng. Ở trong một tỉnh nhỏ, những trò tiêu khiển ít, Sinh không biết mua vui gì hơn là đọc sách và đi dạo mát. Lúc nào Sinh cũng nghĩ đến Xuân và tìm đủ cách để dò la tin tức.
Qua mùa hè năm ấy Sinh lại trở về Huế như mấy mùa hè năm trước. Sinh thuê một căn gác ở đường Gia-Long gần căn nhà của Xuân ở ngày trước.
Một đêm, Sinh đang ngồi đọc sách thì năm người bạn đồng nghiệp của Sinh bước vào phòng một lần rồi rầm rộ kéo ghế ra ngồi. Trông mặt người nào cũng đỏ gay, hơi rượu bay ra nồng nặc. Sinh gập sách lại mỉm cười nói lớn:
– Ngũ hổ đi đâu mà khuya thế?
Dữa gật gù để hai tay lên bàn cười đáp:
– Ngũ hổ đi bình Nam, nghĩa là đi đò để nghe cô Thư ca Nam Bình.
Sinh tươi cười:
– Thú nhỉ? Thế mà không gọi mình đi cho vui.
Triêm ngả lưng vào ghế cười lớn:
– Cụ Khổng mà ai dám mời.
Sinh đến đứng bên cửa sổ nhìn ra đường mỉm cười không đáp. Tiếng rao hàng bên ngoài phố vắng. Trên dãy gác bên kia những cánh cửa sổ đã bắt đầu đóng úp lại.
Dữa kề miệng gần tai Hiền thì thầm một hồi rồi đứng dậy nói lớn:
– Sinh ơi! Sinh muốn lấy vợ không?
Sinh quay lại trề môi cười:
– Vợ đâu mà lấy?
Hiền vịn hai tay vào cạnh bàn gắng đứng thẳng người nhưng không vững:
– Tôi xin làm mối cho. Cô này khá đẹp. Đẹp, tươi và duyên. Bằng lòng không nào?
Sinh gật đầu bướng bỉnh:
– Bằng lòng.
Thuyên gác hai chân lên bàn ngửa mặt nhìn lên trần:
– Nói thật đấy, chứ không phải đùa đâu.
Sinh vẫn giữ nụ cười láu lỉnh trên môi:
– Nhưng lấy ai mới được chứ?
Dữa cười lớn:
– Lấy ai thì ai biết. Tối nay bọn chúng tôi đi tìm đã. Nhưng tối mai thì chúng tôi đưa dâu đến đây nhé?
Sinh tươi cười:
– Ừ, cũng được.
Thuyên vịn vai Hiền đứng dậy hăm hở:
– Thế đến bao giờ Sinh mới cho chúng tôi uống rượu cưới. Ngay tối hôm nay có được không?
Hiền chếnh choáng đứng không vững nên hai người lại lăn quay nằm trên sàn gác. Sinh cười nức nở:
– Uống đã say mèm lại còn đòi uống nữa!
Thuyên lồm cồm ngồi dậy khề khà nói:
– Chưa say. Vì nếu say thì đã không ngồi dậy được.
Nói vừa dứt câu cả người Thuyên lại xiêu nghiêng về một bên. Thuyên vớ ngay cái chân ghế rồi nằm lăn quay một lần nữa.
Sinh quay lại ôm Thuyên đỡ dậy cười nói:
– Đây mới thật bác Lưu-Khánh của ngũ hổ.
Mấy người ngồi chung quanh cười tức cả bụng.
☆Sinh đang cởi áo chực treo lên mắc thì một mảnh giấy để trên bàn bắt Sinh để ý đến. Sinh đến bên bàn cầm giấy lên xem rồi cười như nắc nẻ.
Chiều hôm ấy, cặm cụi hồi lâu Sinh mới làm được hai câu thơ Đường. Giữa lúc ấy Sinh lại nhận được giấy gọi sang nhà giây thép. Sinh cũng đoán được sang nhận hộp bánh của ông chú ở Vinh gửi vào cho nên vội vã đi liền. Lúc về, Sinh không thấy bài thơ nằm ở đầu giường nữa. Sinh đang đưa mắt tìm quanh thì thấy ngay mảnh giấy ấy nằm trên bàn. Cầm lên đọc Sinh nhận thấy ngay hai câu câu thơ của ai thêm vào dưới. Và chính hai câu ấy đã làm Sinh cười ngặt nghẹo. Sinh để mũ trên bàn rồi cầm mảnh giấy đọc lại:
Hương rừng ngào ngạt khắp trời thâu,
Mặt cát mênh mông trắng một mầu.
Đừng trắng, đừng đen, đừng đỏ nữa,
Đêm nay ngũ hổ đến đưa dâu….
Sinh mỉm cười lẩm bẩm:
– Đây quyết là chữ của tướng Dữa. Có lẽ tướng ta lọt vào phòng lúc mình sang nhà giây thép. Thật các tướng say rồi tinh nghịch hết chỗ nói.
Ăn cơm chiều xong, Sinh lại đem sách ra đọc. Vào khoảng mười giờ đêm, dưới cầu thang tự nhiên có tiếng động. Sinh lắng tai nghe thì trước cửa phòng có tiếng gõ mạnh. Sinh đứng dậy hỏi lớn:
– Ai?
Bên ngoài tiếng Dữa đáp:
– Chúng tôi.
Sinh mỉm cười đi lại về phía cửa:
– Thôi mời các tướng đi chơi nơi khác. Sáng mai rồi hãy lại. Tôi buồn ngủ lắm, không tiếp các tướng đâu.
Thuyên đưa tay đấm cửa ầm ầm:
– Không tiếp chúng tôi thì tiếp cô dâu vậy. Chúng tôi đã khô cả cổ mới mời được đấy. Và cô cũng chỉ hứa ở lại chơi chừng một giờ rồi đi thôi.
Sinh nói qua lỗ khóa:
– Xin mời các tướng và cả cô dâu đi chơi nơi khác.
Thuyên đưa chân đạp vào cửa:
– Không mở thì tôi phá ngay bây giờ.
Túng thế, lại sợ Thuyên làm càn nên Sinh vội vàng mở cửa. Thuyên chen vào trước, đưa tay đập mạnh trên vai Sinh nói lớn:
– Còn năm phút nữa cô dâu mới đến. Huy, Triêm và Hiển đang vặn ô-tô đi mời.
Dữa đặt hai tay lên vai Sinh cười nói:
– Tiếp khách trong đám cưới ai lại đi mặc quần áo ngủ. Dễ vừa vừa chứ!
Sinh cười nhạt:
– Thôi mặc thế này cũng được.
Thuyên không nói gì, lẳng lặng dẫn Sinh đến bên giường rồi thình lình vật Sinh nằm xuống. Thuyên quay lại nói với Dữa:
– Anh mở rương lấy áo quần của Sinh đưa cho tôi. Và đến giúp tôi mặc hộ cho anh ta một chút.
Sinh đưa hai tay kêu lớn:
– Thôi để tôi đi mặc lấy cũng được.
Thuyên nhìn Dữa cười nói:
– Xem thử nói và làm đằng nào mạnh hơn.
Sinh mặc quần áo xong thì ở dưới chân gác có tiếng xe ô-tô đứng dừng lại. Thuyên nom qua cửa gác rồi quay lại nhìn Sinh mỉm cười:
– Cô dâu đã sắp lên đấy.
Sinh bẽn lẻn đến ngồi trên ghế tự nhiên thấy mắt hoa lên và tim đập mạnh. Tiếng giầy nện thình thình trên thang gác làm Sinh luống cuống run cả người.
Sau một tiếng rắc lớn, cánh cửa phòng từ từ hé mở. Hiền bước vào trước, đứng thẳng người nói lớn:
– Đã đến giờ đưa dâu chưa?
Thuyên nhìn Sinh hỏi sẽ:
– Đã bằng lòng tiếp dâu chưa?
Sinh thản nhiên nhìn ra cửa sổ gác yên lặng.
Dữa đập sẽ vào vai Sinh dục:
– Muốn thế nào thì nói đi chứ!
Sinh nhìn thẳng nói với giọng run run:
– Tùy ý các anh.
Thuyên quay lại nhìn ra cửa gác nói:
– Thôi được rồi, xin mời cô dâu vào.
Tiếng giầy lại reo vang trên sàn gác. Sinh làm ra vẻ dửng dưng nhìn qua cửa sổ gác. Nhưng mùi hương phấn thoang thoảng bay ra khắp phòng làm lòng Sinh hồi hộp một cách khoan khoái.
Tiếng giầy cao gót nện trên sàn gác được mấy bước tự nhiên ghìm lại rồi siết mạnh trên gỗ. Sinh ngẩng đầu nhìn thẳng, biến sắc mặt:
– Chị Xuân!
Tiếng của Sinh nói nhỏ quá nên không ai nghe rõ. Xuân nhìn xuống sàn gác hai má đỏ như gấc:
– Sinh!
Thuyên đứng một bên nhắc lớn:
– Gọi anh Sinh mới dễ nghe chứ.
Xuân bẽn lẽn ấp úng:
– Anh Sinh!
Dữa nhìn Xuân tươi cười:
– Ô hay, anh chị đã biết nhau rồi à?
Sinh cảm động quá, đứng rưng rưng nước mắt.
Thuyên bước đến ôm thùng bánh của Sinh để trên giường rồi quay lại nói lớn:
– Thôi xin mời bọn ngũ hổ đi…
Rồi chỉ thùng bánh Thuyên nói tiếp:
– Đây là tiệc của vợ chồng Sinh đãi chúng mình.
Dứt lời cả bọn tươi cười rầm rộ kéo ra cửa.
Sinh bước lại gần bên Xuân nói thật sẽ:
– Đám cưới nay thật hay giả chị nhỉ?
Ngay lúc ấy từ đầu phố đưa lại một tiếng rao hàng lanh lảnh”
– Phở!
Xuân, Sinh say sưa đưa mắt nhìn nhau mỉm cười yên lặng.
Viết xong ngày 3-4-1937