← Quay lại trang sách

- VII -

Ba năm sau.

Sinh ra khỏi sân ga liền thuê xe đi thẳng về Gia-Hội. Trời hôm ấy mưa nặng hạt. Giữa đường chỉ loang loáng ít bóng người đi và vài chiếc xe tay trùm mui kín mít. Qua khỏi cầu Tràng-Tiền, tim Sinh tự nhiên đập mạnh hơn trước. Sinh vơ vẩn nhìn hai bờ sông Hương. Sinh uỡn ngực hít không khí lạnh vào người.

Xe mới đến múi cầu Gia-Hội, Sinh đã bảo đỗ xuống. Trả tiền xong, Sinh liền đi thẳng về đường Gia-long rồi đứng trước một căn nhà ngói cũ kỹ. Đến đây Sinh hơi luống cuống mặt, đỏ bừng, tay chân run lên nhè nhẹ. Đứng nhìn quanh một lát, Sinh mạnh bạo tiến đến trước thềm gõ cửa.

Hai cánh cửa kính từ từ mở toác ra. Tim Sinh như ngừng đập hẳn. Sinh nín thở hồi hộp chờ. Một vú già đưa đầu ra hỏi lớn:

– Ai gõ cửa đấy?

Sinh bước lên thềm cất tiếng nói run run:

– Vú cho tôi biết có cô Xuân ở nhà không?

Vú già đưa tay gãi đầu ra dáng ngẫm nghĩ. Sinh lại càng nóng lòng hơn trước. Một lát sau vú già mở rộng cửa ra nói lớn:

– Tôi cũng không biết cô tôi có phải tên Xuân không. Nhưng cô tôi lấy thầy Chẩn ở tòa Khâm nên họ thường gọi là cô thông Chẩn.

Sinh tái mặt ấp úng:

– Thế vú có biết cô Xuân lấy chồng đã mấy năm rồi không?

– Đã ba năm rồi. Nếu thầy quen với cô tôi thì mời thầy vào nhà đã. Thầy tôi đi làm việc chưa về. Còn cô tôi vừa mới ra chợ.

Như cái máy, Sinh lẳng lặng bước vào nhà. Cảnh tượng trong nhà vẫn không thay đổi mấy. Vẫn chiếc bàn lớn bên cái tủ con, và bộ phản bằng kiềng kiềng kê bên cửa sổ. Sinh đặt chiếc va-li xuống đất, buồn rầu đứng ngắm những hình ảnh của Sinh vẽ ngày trước trên vách. Thấy vú già còn đứng một bên, Sinh quay lại hỏi:

– Cô ở nhà này người Bắc phải không?

Vú già gật đầu:

– Thầy nói phải đấy. Cô của tôi là người Bắc.

Sinh cảm thấy lòng thắt lại. Vú già nhìn ra cửa nói tiếp:

– Có lẽ ông cũng ở Bắc mới vào. Thầy tôi cũng người Bắc. Tôi đến ở đây đã hai năm rưỡi nhưng không thấy ai đi lại với thầy tôi hết. Thầy tôi là đàn ông nhưng tính tình vẫn đàn bà lắm.

Sinh nhìn vú già lơ đãng hỏi:

– Nghĩa là?

Vú già cười hóm hỉnh:

– Nghĩa là thầy tôi hay ghen.

Sinh mỉm cười để đáp lại câu nói của vú già nhưng trong lòng lưỡng lự lắm. Sinh nửa muốn ngồi lại chờ, nửa muốn đi ngay. Lòng Sinh lúc ấy bối rối một cách lạ. Sinh nghĩ nếu Sinh bỏ đi ngay thì chắc gia đình Xuân mới êm vui được. Sinh không muốn trả ơn Xuân bằng cách gieo thêm nỗi khổ trong lòng Xuân. Những thái độ thiêng liêng của Hy Sinh tràn ngập cả người Sinh. Sinh thấy vui nhưng trong lòng Sinh vẫn khổ. Hai phút sau, Sinh bỗng tươi cười tự nhủ:

– Mình là em của Xuân thì chuyện gì phải tìm cách lảng đi nơi khác.

Những ý nghĩ ấy tuy không đúng hẳn với tâm lý của Sinh, nhưng Sinh cũng cố vin lấy để ngồi chờ.

Nhưng tiếng guốc đang reo ở trước thềm tự nhiên ngừng bặt. Mấy tiếng gõ cửa tiếp vang dội lên. Sinh hồi hộp đứng dậy đưa mắt nhìn ra cửa. Vú già chậm chạp đến mở cửa. Một người đàn bà trẻ tuổi thoăn thoắt bước vào. Lúc thấy Sinh thì người đàn bà đứng dừng lại hơi ngạc nhiên:

– Thưa ông…

Sinh ấp úng:

– Tôi muốn hỏi thăm cô Xuân!

Vú già đứng một bên cười nói:

– Thế thì ông lầm nhà rồi. Cô tôi đây mà ông cũng không biết thì chắc chắn cô tôi không phải tên Xuân.

Người đàn bà để chiếc nón bên chân bàn nói sẽ:

– Ông muốn hỏi cô Xuân ?

Sinh mừng thầm gật đầu:

– Vâng.

Người đàn bà chỉ ghế mời Sinh ngồi nói tiếp:

– Ông ngồi chơi đã. Ở nhà này không có ai tên Xuân hết.

Nhíu mày suy nghĩ một chút, người đàn bà tươi cười nói sẽ:

– Xin lỗi. Có phải ông hỏi cô Xuân vũ nữ không?

Sinh hớn hở:

– Vâng chính cô ấy là chị tôi.

Người đàn bà đến ngồi trên phản rồi quay lại bảo vú già:

– Vú xuống pha cho tôi một bình nước.

Đoạn ngước mắt nhìn Sinh nói tiếp:

– Trước đây ba năm cô Xuân có mách cho tôi thuê gian nhà này. Cô nói cô sẽ đi ra Vinh tìm người em nên không thuê nhà này nữa. Bao nhiêu bàn ghế, tủ , phản, cô đều bán cho tôi hết. Hai vợ chồng tôi mới lập gia đình nên cần lắm. Tết năm ngoái cô Xuân có ghé lại thăm tôi và tin cho chúng tôi biết cô đã có một việc làm nhất định ở Quảng-Ngãi.

Vú già đem nước lên. Người đàn bà đứng dậy rót nước mới Sinh:

– Mời ông xơi nước.

Sinh đứng dậy lễ phép:

– Xin mời bà xơi trước.

– Được, tôi không khát lắm.

Uống nước xong, Sinh cúi xuống cầm chiếc va-li nói sẽ:

– Thôi xin chào bà ở lại mạnh giỏi.

Người đàn bà tươi cười đưa Sinh ra tận cửa. Bước ra khỏi nhà ấy, Sinh cảm thấy lòng lạnh lẽo như vừa rời khỏi một nơi êm ấm. Sinh cắm cúi đi lên, cũng chưa biết đi về đâu. Lòng Sinh như trong cơn mê hoảng mới tỉnh. Sinh cần phải đi để tận hưởng lấy sự vui sướng mà người đàn bà lạ mặt vừa cho Sinh. Người ấy đã có chồng, nhưng người ấy không phải là Xuân. Những ý nghĩ ấy đã làm cho Sinh mỉm cười sung sướng. Sinh đã thấy nóng lòng lại. Trên những con đường dài ướt át, Sinh cắm đầu vui chân bước mãi