← Quay lại trang sách

Chương 67 – Bức họa tự cháy, toàn viên xuất động (2)

Khoan đã…

Sở Hà chú ý đến thứ càng ghê gớm hơn.

Ý thức ngưng trọng, nhìn về phía cột giá trị năng lượng.

50… 50 điểm giá trị năng lượng!?

Hai tay Sở Hà nhịn không được siết lại thật chặt, cố gắng đè nén niềm vui sướng bất thình lình xảy ra trong lòng, khống chế thần kinh tiếp tục để mặt lạnh.

Số năng lượng đó xuất hiện kiểu gì? Chẳng lẽ là do khối Xích Luyện Chi Tâm kia mang đến? Nhưng Dị Hóa Khí Quan là gì?

Từng nghi vấn lần lượt xuất hiện.

Trong lòng Sở Hà có rất nhiều nghi vấn muốn được giải đáp, nhưng bí mật này hắn nhất định muốn tự mình tìm hiểu từ từ.

- Vị huynh đài này, ngươi có biết ở đây đã xảy ra chuyện gì không?

Bạch y nam tử chậm rãi đến bên cạnh Sở Hà, chắp tay cúi đầu:

- Đúng rồi, ta tên là Trịnh Hạo, không biết nên xưng hô vị huynh đài này thế nào?

- Sở Hà.

Sở Hà hoàn hồn, nhìn lướt đối phương một lượt.

- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, hiện tại ta cũng giống như các ngươi, chỉ biết là bức họa tổ sư gia bỗng nhiên bị cháy.

Trịnh Hạo tỏ ra thất vọng, sắc mặt lo lắng bất an.

Sở Hà giật mình, mở miệng hỏi:

- Chẳng lẽ Trịnh huynh đệ đã biết được điều gì? Có thể để lộ một chút cho tại hạ biết không?

- Ta cũng chỉ là tin vỉa hè thôi.

Trịnh Hạo xua tay, hạ thấp mi mắt, hào phóng nói:

- Bức họa tổ sư gia này của Luyện Giáp Đường thoạt nhìn thì bình thường, nhưng nghe đâu chính là là thứ trân quý nhất Luyện Giáp Đường, chỉ mang ra lúc tiến hành vòng khảo nghiệm thứ ba thôi.

Nó có tác dụng gì ta không biết, nhưng nó cực kỳ có ý nghĩa với Luyện Giáp Đường. Nếu bọn họ đổ tội danh hỏa thiêu bức họa này lên đầu chúng ta, thì chúng ta không những không tiến vào được Luyện Giáp Đường, mà còn…

Liên tưởng đến sự bá đạo của Luyện Giáp Đường, hậu quả không cần nói cũng biết.

Chính vì như thế, Trịnh Hạo mới lo lắng không yên.

Sở Hà nghe hắn nói, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng. Hắn càng thêm chắc chắn, nhất định phải giấu đi mọi chuyện mình đã làm trong ảo cảnh, tuyệt không thể để bọn họ biết bức họa bị cháy là do hắn.

Nói chuyện qua lại một hồi, Sở Hà chợt cảm nhận được, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy có hàng loạt thân ảnh đang xông đến.

Đếm sơ sơ cũng phải hơn hai mươi người.

Toàn bộ Luyện Giáp Đường đã xuất động!

Người cầm đầu là một vị lão thái mặc hoa bào màu vàng kim, đầu cắm mộc trâm, hai mái hoa râm, cái lưng đã còng, đôi mắt híp lại một đường.

Tay nàng cầm một quải trượng cong cong, mỗi lần nàng cất bước cứ như thuấn di, nhanh chóng xuất hiện trước bức họa tự cháy trong đại đường.

Đôi tay già nua tiều tụy run run nâng một nắm tro tàn lên, ánh mắt vẫn luôn híp lại rốt cuộc mở ra một chút.

Những người khác cũng đã tiến vào đại đường, ba người Sở Hà lui sang một bên, nhóm người trước mắt không phải những kẻ bọn hắn có thể chọc nổi.

Nhìn thấy bức họa tổ sư gia đã thật sự bị đốt cháy, tất cả mọi người lộ vẻ khiếp sợ, nghi hoặc, không hiểu, tiếng xì xào vang lên.

- Bức họa tổ sư gia tự cháy, đây là dấu hiệu gì?

- Không biết, chưa từng nghe qua bức họa tổ sư gia có thể tự cháy, có thể phải đi Kiến Nghiệp thành hỏi một chút, xem nguyên nhân cụ thể là gì.

- Chứ không phải là có liên quan đến ba kẻ này sao? Cứ bắt bọn chúng lại, nghiêm hình tra tấn một phen, nói không chừng sẽ có thu hoạch!

Một lão đầu hai má teo tóp lạnh lùng đề nghị, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía ba người.

Sở Hà lặng lẽ lui về sau nửa bước.

Nếu bọn họ bức bách, muốn bắt hắn cho bằng được, hắn có liều mạng cũng phải dung hợp võ công đột phá tầng thứ tư, cho bọn kia biết tay một phen.

- Được rồi, dừng có hù dọa bọn họ.

Lam Di khẽ nhíu mày, bất mãn nhìn lão giả:

- Mọi người đều biết, bức họa tổ sư gia được làm từ chất liệu đặc biệt, nước lửa bất xâm, dù là đệ tam cảnh Dung Tiên Cảnh cũng không thể làm gì được bức họa, đệ nhất cảnh sao có thể phá hỏng bức họa?

- Này cũng không biết được, nhỡ đâu trong ba người này có ai đó có vấn đề thì sao?

Lão giả đảo mắt nhìn ba người, vẫn không chịu buông tha cho bọn họ.

- Lúc ấy ta ở ngay tại hiện trường, hơn nữa còn là người duy nhất thanh tỉnh, nếu nói như ngươi thì ta cũng có vấn đề đúng không?

Lam Di biến sắc, thần thái lãnh liệt.

- Ha hả, ta đây cũng không nói…

Lão nhân phát ra tiếng cười bí hiểm.

Lam Di nghe nói, biết là hắn rắp tâm kiếm chuyện, nên cực kỳ căm tức.

- Được rồi, không nên nghi kỵ lẫn nhau, bức họa tự cháy thì tự cháy, trở về đăng báo chuyện này là được, không cần tranh cãi ầm ĩ.

Lão thái tuổi già sức yếu chậm rãi quay đầu, gõ nhẹ quải trượng trong tay lên mặt đất.

- Ngày khác ta sẽ tự mình đi quận thành một chuyến, tự mình điều tra nguyên nhân bức họa tự cháy, nếu mọi người không còn việc gì thì có thể đi rồi.

- Vâng, Đường chủ.

Mọi người chắp tay cúi đầu, bộ mặt nghiêm nghị.