Chương 78 – Đúc đao cảm ngộ, huyết thú hiếm có (2)
Trong lòng hắn nhất thời cảm thấy thành tựu.
Đây là thanh vũ khí đầu tiên được hắn chế tạo thành công.
Mặc dù chỉ là một thanh phàm đao, nhưng nó cũng có cảm xúc khác biệt.
Hắn lúc trước chế tạo chỉ có hình dạng ban đầu mà thôi, lần này lại thật sự chế tạo ra lưỡi đao, cả hai không thể so sánh với nhau.
- Loại trạng thái này thật sự là Xích Luyện tâm mang đến hay sao?
Sở Hà trong đầu suy nghĩ, hắn không có cách nào xác định chuyện này, bắt đầu chỉ vì thu thập năng lượng đến bây giờ là tâm huyết dâng trào.
Dường như tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Không thất bại, nhìn mấy lần là có thể rèn ra.
Nhìn Trịnh Hạo, Sở Hà chợt nhớ tới sư phụ của hắn là Lý Sương Thành, nghĩ tới lão già kia, trong lòng hắn trầm xuống.
Mấy ngày này, Sở Hà ban ngày luyện khí, buổi tối tu luyện Thiết Bố Sam, sinh hoạt vô cùng có quy luật, Lý Sương Thành cũng quy luật, cách một hôm sẽ chạy đến bên ngoài phòng hắn nhìn trộm, thật sự làm Sở Hà cảm thấy phiền phức.
Nếu không tìm biện pháp, hại chết lão già này?
- Sở sư huynh, có chuyện này phải nói với ngươi một lát.
Trịnh Hạo thu hồi ánh mắt nhìn Đường đao, Sở Hà gọi thẳng sư huynh nói:
- Sáng nay, ta ở ngoài cửa gặp phải một tiểu tử lấm la lấm lét, nói là tìm ngươi, bộ dáng giống như rất gấp, ngươi nhận ra hắn không?
Tiểu Tứ?
Sở Hà sửng sốt, gật đầu và nói:
- Nhận biết.
- Thật sự quen biết a.
Trịnh Hạo vò đầu, nói:
- Ta nhìn bộ kia của hắn không giống người tốt, vẫn nghĩ rằng các ngươi không quen biết, lúc tiến vào, lại nhìn ngươi đang rèn đao, cho nên không có làm phiền ngươi.
- Không có việc gì.
Sở Hà hai tay đặt vào chậu nước, rửa sạch xỉ quặng trên tay.
- Hắn ở chỗ nào?
- Sáng nay lại ở ngoài cửa Luyện Giáp Đường, bây giờ chắc hẳn đang ở chỗ này.
Trịnh Hạo giọng điệu mang theo một tia không xác định.
- Đi, ta biết rồi.
......
Ngoại ô phía bắc Hắc Hà?
Bên trong khách sạn, Sở Hà ngón tay điểm nhẹ lên mặt bàn, nhìn bóng lưng tiểu Tứ dung nhập vào trong đám người, tiêu hóa tin tức mới vừa nhận được.
Vừa rồi, tiểu Tứ tiết lộ thu hoạch trong khoảng thời gian này.
Chuyện có liên quan tới Huyền Mãng Giao, Sở Hà chỉ nhất thời cao hứng, cũng không hi vọng tiểu Tứ có thể đạt được tình báo quan trọng gì, lại không nghĩ đến, mấy ngày kế tiếp, tiểu Tứ thật sự tìm được mấy tin tức hữu dụng.
Không chỉ như thế, Hắc Hà trấn biến hóa cũng bị hắn nắm được.
- Quân Điện chiêu binh… Cửa thành thiết lập cửa ải… Nhiệm vụ Vũ Lâu liên quan tới rừng rậm sương mù tăng lên rất nhiều… Luyện Giáp Đường đơn đặt hàng tăng nhanh.
Sở Hà kết hợp quan sát của mình và tin tức tình báo của tiểu Tứ, sơ bộ cho ra một kết luận, Hắc Hà trấn bắt đầu chuẩn bị chiến tranh.
Hơn phân nửa là thi quỷ họa.
Bây giờ lại xuất hiện một con huyết thú hiếm có, người từ bên ngoài tới tràn vào ngoại ô phía bắc Hắc Hà, khiến cho tình hình càng trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
Sở Hà thu hồi mạch suy nghĩ, đứng dậy chuẩn bị rời đi, kết quả đang đi ra cửa khách sạn, lỗ tai thoáng động, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Thật sự là quá không cẩn thận.
⚝ ✽ ⚝
Dòng người đông đảo, Sở Hà lòng có cảm giác, lặng lẽ xuyên qua đường.
Có ý thức đi về phía ít người.
- Tránh ra, ta muốn chết! Muốn chết!
Bỗng nhiên có một tiếng khóc tê tâm liệt phổi từ phía xa truyền đến.
Sở Hà nhíu mày nhìn lại.
Một người trẻ tuổi tóc tai bù xù, giầy đã mất đi một chiếc, hắn lảo đảo lao ra khỏi đám người, mạch máu cổ lộ ra ngoài da, hiện ra màu xanh đen, gò má nửa bên mặt bị tơ máu màu xám bao phủ.
Thoạt nhìn gương mặt dữ tợn, giống như lệ quỷ.
- Này… Đó là nhuộm độc thi?!
Một vị người qua đường nhìn thấy dáng vẻ của nam tử, dường như nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt trắng bệch, che mũi, hai chân lảo đảo lùi về phía sau.
- Cái gì!? Độc thi?
- Chạy mau, cách hắn mười mét! Nếu không sẽ bị nhiễm độc!
- Đáng chết, đây là bị nhiễm thế nào, hắn còn chạy đến chỗ này làm gì?
Đám người giống như chim muông tan ra, mười mét chung quanh thiếu niên đã không còn một ai, đám người giống như trốn rắn rết che mũi liều mạng chạy ra bên ngoài.
- Ta… Ta… Ô Ô.
Người trẻ tuổi âm thanh nghẹn ngào, thấy mọi người sợ mình như vậy, tâm tình của hắn đột nhiên trở nên điên cuồng, xoay người chạy tới người không chạy, lại cách mình gần nhất, người này là Sở Hà, trong miệng còn không ngừng nói:
- Không, ta không muốn chết, ta không muốn chết!
- Ngươi không muốn chết, vậy ngươi sợ đau không?
Sở Hà mặt không thay đổi nói.
- Cái… Gì?
Người trẻ tuổi sửng sốt, không biết Sở Hà nói vậy có ý gì.
Lúc này, Sở Hà vươn một tay nắm đầu nam tử, khí huyết nóng hổi giống như nham thạch nóng chảy theo năm ngón tay tràn vào kinh mạch nam tử.