← Quay lại trang sách

Chương 91 – Vách động sinh máu, để lộ manh mối (2)

Những người khác nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Sở Hà lập tức phản ứng, hắn rút tay ra khỏi thạch đôn, kết quả hơi dùng lực một chút, cảm giác bị kéo lại rất mạnh, cánh tay cứng đờ bất động, một lực lượng không tên làm cho bàn tay hắn như hòa làm một với thạch đôn.

Hắn ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Hà đại sư.

Vẻ mặt Hà đại sư không mặn không nhạt, cúi đầu không nhìn đám người, vai buông lỏng, thản nhiên giải thích:

- Đây là phản ứng tự nhiên, các ngươi yên tâm chờ đợi, chỉ cần khí huyết chuyển vận hoàn tất, đại trận sẽ vỡ ra, không có tác dụng phụ khác, các vị đều không cần lo lắng.

- Hà Kỳ, ngươi rốt cuộc có ý gì khi lừa gạt chúng ta?

Tề Cảnh bỗng nhiên quay đầu phát ra tiếng chất vấn.

Bây giờ hắn là hoàn toàn không tin lời của Hà Kỳ.

Dứt lời, bàn chân bắt đầu dùng sức đạp vào mặt đất, vũ khí trên người va chạm vào nhau kêu lên từng tiếng loảng xoảng, hắn cố gắng rút cánh tay đang đặt vào thạch đôn ra ngoài.

Sóng khí bạo phát, hang động đất rung núi chuyển.

Nhưng Tề Cảnh thử một lần, sắc mặt dần trầm xuống, âm thanhgiáp sắt run rẩy, sát khí ngập trời tuôn ra trên người hắn ta.

Rút không được, giống như bàn tay của hắn bị ngọn núi đè xuống!

- Ta chỉ sợ các ngươi hiểu nhầm, cho nên mới cố ý không nói, đều yên tâm, tất cả đều sẽ tốt thôi, bí trận sắp mở ra rồi.

Hà đại sư vẫn không ngẩng đầu, tay trái cầm la bàn lại bắt đầu chuyển động, hình như đang bố trí cái gì đó, lại muốn viết cái gì đó.

Nội tâm Sở Hà rét lạnh, ánh mắt sắc bén, hắn đã ý thức được mình bị hãm hại, Hà lão đầu tuyệt đối có mưu đồ gây rối.

Đột ngột, hắn chợt quay đầu lại nhìn về phía Chỉ tiên sinh.

Nếu như khí huyết không chịu sự khống chế điên cuồng bị thạch đôn hút đi, kẻ sốt ruột lên tiếng đầu tiên, chắc chắn là Chỉ công tử khí huyết lỗ lã mới đúng!

Tên kia dáng vẻ bệnh lao, nếu bị hấp thu khí huyết điên cuồng như vậy, chẳng phải là đang muốn mạng của Chỉ công tử hay sao?

- Đáng chết! Bị lừa gạt!

Cát Thất tức giận mắng một tiếng, hai mắt trợn tròn, quát to:

- Chỉ lão quỷ tên khốn kiếp kia không thấy đâu nữa, hai người các ngươi muốn làm gì!?

Hắn đứng bên cạnh thạch đôn của Chỉ công tử, bây giờ quay đầu lại mới phát hiện, Chỉ công tử đứng bên cạnh hắn đã biến thành một người giấy.

Thì ra nguyên chủ đã sớm không biết tung tích.

- Hà Kỳ, ngươi và Chỉ lão quỷ rốt cuộc muốn làm gì! Đắc tội tất cả đám người chúng ta, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể ở lại Kiến Nghiệp thành hay sao?

Cát Thất cũng thử rút tay trở về, kết quả thất bại.

- Nhanh, cũng nhanh, sắp xong rồi!

Hà đại sư thì thào tự nói, đầu ngón tay máu thịt thối nát, hết lần này tới lần khác hắn lấy máu tươi của mình viết lên phù văn giống như trên thạch đôn.

Hắn hết sức chăm chú, hai mắt đầy tơ máu giống như rễ cây lâu năm tỏa ra khắp tròng trắng, hắn đã không còn quan tâm đám người chung quanh chất vấn.

Nhìn thấy cảnh này, Sở Hà nhíu mày, quay đầu nhìn sang Diêu Ngọc Chi nghiêm trang chuyển vận khí huyết, không nói không làm khó, im lặng.

Bộ dáng này, khiến cho Sở Hà cảm thấy an tâm rất nhiều.

Vút!

Bỗng nhiên, cửa huyệt động phát ra tiếng vang.

- Khụ khụ, Cát huynh, chỉ cần các ngươi đều ở chỗ này, sẽ không có người nào biết việc này là chúng ta làm, điểm ấy ngươi không cần lo lắng.

Nghe nói lời ấy, Cát Thất còn muốn mở miệng nữa chất vấn.

Nhưng trong phút chốc, sắc mặt của hắn biến thành tái nhợt.

⚝ ✽ ⚝

Ánh sáng đỏ bao phủ cửa động lập lòe, sương mù mông lung.

Chỉ công tử khẽ ho khan, một tay mang theo một người, hắn lần này lặng lẽ rời đi, chính là vì chấm dứt hậu hoạn, thanh lý uy hiếp.

Cát Thất lập tức nghiêm túc, nhìn thấy công tử và Điệp tiểu thư chỉ bị hôn mê tạm thời, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn lớn tiếng nói:

- Chỉ lão quỷ, ngươi điên rồi sao! Ngươi biết bọn họ là ai không!

Chỉ công tử tiện tay ném hai người Chu Thải Điệp ném xuống đất.

- Đương nhiên biết, nhưng ta đã sắp chết, nếu như lại không có cách nào chữa trị tốt bệnh của ta, ta quản hắn là ai, đều chết cho ta.

- Quả nhiên là điên rồi, nếu như có thể chữa trị tốt cơ thể ngươi, đừng nói Kiến Nghiệp thành, toàn bộ Thái châu này, ngươi cũng không tồn tại được!

Trên gương mặt Cát Thất hiện ra thần sắc căm phẫn, hận không thể xé xác Chỉ công tử.

- Không nên nói nhảm nữa.

Tề Cảnh thu hồi sát khí, lạnh lùng nhìn Hà Kỳ, sau đó nhìn về phía Chỉ công tử:

- Mục đích của các ngươi là gì?

- Hà lão đầu ta không biết, về phần ta… Ha ha, vừa rồi ta nói rất rõ ràng, ta làm tất cả những điều này đương nhiên là vì mạng sống.

Chỉ công tử phân phó người giấy dời hai người Chu Thải Điệp tới thạch đôn của mình, bàn tay bám vào thạch đôn, khí huyết hai người lại tự động rút ra khỏi cơ thể bọn họ, rót vào trong bí trận, không cần thức tỉnh cũng có thể vận chuyển.