← Quay lại trang sách

Chương 120 – Thi Tổ hình chiếu, Kiến Nghiệp quần hùng (2)

Viên Hồng lạnh lẽo nói, một thanh trường thương có trường long quấn quanh phá vỡ không gian xuất hiện trong tay hắn, uy áp kinh khủng chấn động.

Tay hắn cầm trường thương, mũi thương bén nhọn chỉ thẳng vào nam tử ngồi trên vương tọa.

- Thực lực có đủ hay không, ngươi có thể xuống đây thử một chút!

- Ha ha, thời đại thay đổi, các ngươi chỉ là một tiểu tộc chiến bại, thật sự nghĩ mình còn là bá chủ như ngày xưa sao?

Dứt lời, hình chiếu Thi Tổ dường như đã mất đi hứng thú, hắn thu hồi ánh mắt, một đạo ý thức vang lên trong đầu mỗi Thi Quỷ trên mặt đất.

“Sinh linh nơi đây, dù là ai, một tên cũng không để lại!”

Hống hống hống ——

Trên mặt đất, đại quân Thi Quỷ tuân lệnh, chúng ngửa mặt lên trời gào thét, khí thế hùng hổ xông đến, khí tức huyết sát vô tận dâng lên, nhuộm phiến đại địa tràn ngập sương trắng này thành màu đỏ.

Xoát!

Cùng lúc đó, Bà La đại quỷ đỉnh thiên lập địa mở mắt, đôi mắt như hai vầng mặt trời, nở rộ hồng quang sáng chói, hắn liếc nhìn mặt đất, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Cuối cùng, hai đạo quang trụ màu đỏ dừng lại trên một ngọn núi hoang rất bình thường.

- Cửu Đầu Man thật là phế vật, thế mà bị các ngươi đặt ở đây lâu như vậy, khó trách chúng ta tìm kiểu gì cũng không tìm được.

Nam tử ngồi trên vương tọa giật mình, khóe miệng khẽ nhếch, Bà La đại quỷ sau lưng thò một tay ra, dấy lên phong bạo. Một khắc sau, trên ngọn núi hoang xuất hiện một bàn tay khổng lồ màu đen, trong lòng bàn tay ấp ủ hắc viêm, vô cùng cuồng bạo, sắp oanh kích ra ngoài

Xì xì xì!

Đúng lúc này, thiên khung đột nhiên đánh xuống một đạo lôi đao màu lam, trong nháy mắt chém thẳng lên trên bàn tay đen kia.

Hồ quang điện nhảy vọt, khói đen cuồn cuộn, lôi đao bá đạo vô song ập tức khiến da tróc thịt bong, lộ ra máu thịt trống rỗng bên trong, hắc viêm mới vừa tụ lại cũng tán loạn, cấp tốc thu về.

Xảy ra biến cố nhưng nam tử ngồi trên vương tọa lại không hề hoảng hốt, hắn chỉ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía mây đen đang tràn đến.

Lôi đình lăn lộn, điện xà nhảy vọt.

Trong mây đen, một đại hán toàn thân sáng rực, lôi điện quấn thân, tay phải chấp đao, ánh mắt băng lãnh đọc rõ từng chữ như sấm:

- Kiến Nghiệp thành, Bạch gia gia chủ Bạch Triển Đường, xin chỉ giáo!

Ầm ầm!

Lôi đình vừa xuất hiện, trước Hắc Hà trấn, hắc thủy cuồn cuộn, sông lớn đột nhiên nở rộ hắc quang, trong sóng lớn ngập trời, một đầu giao long toàn thân đen nhánh bay lên trời cao, thân thể trăm trượng uốn lượn, nanh vuốt dữ tợn, hung uy vô lượng.

Phía trên giao long, một người thân mang hoa phục nhẹ nhàng cúi đầu trước hình chiếu Thi Tổ, híp mắt cười nói:

- Kiến Nghiệp thành, thành phủ Chu Ngạo, xin chỉ giáo!

- Ha ha ~ lần này có chút thú vị.

Trên vương tọa, nam tử trung niên liếm môi một cái, trong ‌mắt bốc lên huyết hải.

Bà La đại quỷ sau lưng vặn vẹo cái cổ, nhếch miệng nhe răng cười, vô tận Hắc Viêm từ lỗ chân lông tung ra, trộn lẫn với điện mang màu đen.

- Đám các ngươi, chưa đủ!

Đông đông đông ——

Vừa dứt lời, tứ phương thiên địa đột nhiên rung động, không gian nổi lên tầng tầng gợn sóng, tiếng oanh kích vang vọng không dứt.

Bành!

Không gian vỡ nát, vòng xoáy màu đen xuất hiện, một nữ tử dung mạo yêu diễm, tóc tím rối tung, khóe môi nhếch lên ý cười mị hoặc đi ra.

- Ừm, cũng chỉ có chừng này thôi?

⚝ ✽ ⚝

Trên đỉnh đầu, rễ cây tráng kiện đánh tới như roi sắt, Sở Hà nằm rạp người như báo, chạy vội nhảy vọt, khó khăn lắm mới tránh thoát lần truy kích hung hiểm này.

Đại thủ cổ đồng dốc sức đánh ra, rễ cây đảo qua bị một quyền đánh nổ, hắn rống lên liên tục:

- Lão yêu bà ngươi chỉ có chút năng lực này thôi? Hèn gì bị cướp mất chỉ cốt, ngay cả đầu rắn kia cũng không giữ nổi.

- Tên nhóc kia, bớt đánh giặc mồm đi!

Thụ Yêu giận dữ, vô số rễ cây lá rụng lộn xộn phóng tới, phía trên hang động đã đổ sụp, trên bề mặt một nhánh cây thô to vỡ ra, tạo thành một gương mặt người liên tục biến hóa, phát ra âm thanh nam nữ hỗn loạn:

- Ngươi nhất định phải chết, Nhị cảnh võ tu, chỉ cần bị ta đụng phải một chút, ngươi sẽ trọng thương! Trốn được lần này, ngươi trốn được lần tiếp theo sao!

Một đạo kiếm quang màu lam quét tới.

Mặt người vặn vẹo bị chém thành gỗ vụn đầy trời, tiêu tán trong không trung, trong thân cây liên tục truyền ra tiếng gào thét đen cuồng, mắng mỏ tùy ý.

Hậu quả của một kiếm này chính là, nhánh cây đánh tới càng thêm cuồng bạo, Sở Hà bị truy đuổi gắt gao hơn, Đông tránh Tây trốn. May mà chủ thể đã bị Diêu Ngọc Chi kiềm chế, Thụ yêu chỉ có thể phân ra một phần sức mạnh, nếu không Sở Hà cũng không chỉ chạy trốn đơn giản như thế.

Thân cây vang lên âm thanh va chạm kịch liệt, khí thế cuồn cuộn ập đến như ác thú, cắn xé gặm nuốt thân thể sắt thép của Sở Hà.