← Quay lại trang sách

Chương 121 – Băng phong thiên lý, thiên kiếm Võ Tướng

Lão già chuẩn bị làm thật rồi?

Đúng lúc lắm, để ta xem xem chỉ cốt có thể hút sạch ngươi, hay ngươi thật sự là một con gián đánh không chết, sinh mệnh lực ương ngạnh!

Sở Hà nghiến răng, đối diện với nhánh cây bén nhọn, cơ bắp bành trướng như rồng, nổi lên hồng mang nhàn nhạt, hắn đạp vỡ mặt đất, ngang ngược đánh nát cuồng phong, xé rách không khí, muốn đánh nhánh cây trước mặt bể thành mảnh vỡ.

Xì xì xì!

Một rễ cây bén nhọn như trường thương từ trong một khe hở quét tới, thế công thẳng tiến không lùi, giống như muốn đâm thấu tim Sở Hà.

Nhưng Sở Hà lại vờ như không thấy.

Thiết Bố Sam đột phá đệ Nhị cảnh có một kỹ năng bị động.

Rất phổ thông nhưng lại rất thực dụng…

Đó chính là —— nhục thân thông linh!

Cơ bắp khớp nối không cần trải qua thần kinh suy nghĩ phản ứng, mà có ý thức tự chủ, mặc cho rễ cây đâm trái đâm phải thế nào, cũng chỉ đâm trúng một đạo tàn ảnh hư huyễn, tốn công vô ích.

Đáng tiếc, khuyết điểm duy nhất chính là, chỉ có thể ứng phó với công kích đơn, còn quần công lại không chống đỡ được, nhưng như vậy đã đủ để Sở Hà né tránh hầu hết công kích.

Bành!

Đại thủ đánh xuống, khí lãng hung hãn phong tỏa tám phương, rễ cây không thể tránh nébị một chưởng đập nổ, nhựa cây trong suốt bắn tung tóe.

Hai tay Sở Hà như đao, đâm vào rễ cây, tâm thần trống không, nhưng đạo nhân ảnh trong đầu kia lại không hề xuất hiện, thậm chí bởi vì ý thức trống không, mà hắn bị một cái rễ cây không biết từ nơi nào quất một cái vào lưng.

- Ôi…

Sở Hà hít sâu một hơi, hắn như một con quay bị quất bay vào tường, đất đá va chạm vỡ vụn, trên vách đá xuất hiện một cái hố hình chữ nhân.

- Phi! Chỉ cốt thật sự muốn đối nghịch với ta sao?

Sở Hà phun ra một búng máu, mắt thấy rễ cây đâm tới lần nữa, ánh mắt hắntrở nên tàn khốc, hắn xoay người né rễ cây, đồng thời, hai bàn tay to đỏ lên như bàn ủi, giữ chặt lấy rễ cây cứng chắc.

- Đây là ngươi bức ta!

Hắn há miệng, để lộ răng trắng, hung hăng cắn xuống!

Két…

Răng và vỏ cây phát ra âm thanh sắt thép va chạm, răng sắc như dao cắn ngập rễ cây, thậm chí trong lúc đó còn có tia lửa bắn ra.

Một chất lỏng nóng bỏng tràn vào khoang miệng, nóng như nham thạch khiến Sở Hà đỏ bừng mặt mày, bỏng rát khoang miệng.

Một khắc sau, nhiệt lưu chảy vào lồng ngực, cỗ hấp lực kỳ dị kia rốt cục xuất hiện, hút sạch nhiệt lưu của rễ cây, cũng giống như Diêu Ngọc Chi khi ấy, nó dựa vào miệng Sở Hà, tràn vào rễ cây.

Khí huyết sinh mệnh bị chỉ cốt cắn nuốt, điên cuồng hấp thu tràn vào trong thức hải Sở Hà.

Rễ cây phát giác ra không đúng, nó như một con lươn, giãy dụa kịch liệt, Sở Hà thì vững vàng nắm chặt rễ cây, miệng không chịu nhả ra.

Rễ cây khác muốn đánh tới Sở Hà, nhưng mới di chuyển được một nửa thì ỉu xìu xuống, tốc độ giảm mạnh đã đành, lại còn có xu thế nửa chết nửa sống.

Cách Sở Hà xa xa, chiến trường của Diêu Ngọc Chi và Hồng Chiêu yêu thụ, hàn ý lăng liệt, kiếm ảnh như thoi đưa, vô số nhánh cây lá rụng rơi rụng khắp nơi.

Ngay từ ban đầu Hồng Chiêu yêu thụ đã rơi xuống thế yếu, nhưng dù nó bại trận bao nhiêu lần, đều có thể khôi phục thân thể với tốc độ nhanh nhất.

Nó đánh không lại Diêu Ngọc Chi, nhưng nó muốn dùng phương pháp này để đánh bại đối phương, cùng là Tam cảnh, chỉ cần không xuất ra công kích võ tướng, thì nó có thể bất bại, ai cũng không làm gì nó được.

- Ừm?

Thanh âm thanh lãnh xen lẫn một tia nghi hoặc.

Nó không cảm giác được sự tồn tại của một phần tứ chi, mà phần đó đang ở chỗ Sở Hà, kẻ mà nó hận nhất.

Bỗng nhiên, một cỗ khí tức lạ lẫm lại quen thuộc từ gân lạc các nơi trong cơ thể nó lan tràn đánh tới, giống như một loại virus bá đạo.

-... Là chỉ cốt!’

Hồng Chiêu còn muốn chất vấn, thế nhưng là một giây sau liền nghĩ ra, không phải đạo khí tức này là của chỉ cốt màu đen hoành hành trong cơ thể mình trước kia ư?

Nhờ lại những năm tháng bị chỉ cốt chi phối, Hồng Chiêu yêu thụ hoảng sợ, thân cây lay động kịch liệt. Nó quyết định thật nhanh, trực tiếp đoạn gãy phần rễ cây đã mất cảm giác.

- Diêu Ngọc Chi!

Dưới hang động đang sụp đổ truyền ra tiếng hét lớn của Sở Hà.

Diêu Ngọc Chi ngầm hiểu, đôi mắt trong suốt phun trào tử quang, hai tay nàng nắm lấy chuôi kiếm, đâm thẳng xuống phía dưới, mũi kiếm xuyên vào đại địa.

- Hàn Quyết băng phong vạn dặm!

Tạch tạch tạch ——

Mi tâm hiện lên băng tinh màu tím, toàn thân Diêu Ngọc Chi bị tử quang bao phủ, trông vừa thần bí mà cao quý, hàn khí băng lãnh kinh khủng thuận theo mũi kiếm vọt xuống đại địa, hàn băng quanh thân cấp tốc lan tràn, khép lại động quật.