← Quay lại trang sách

Chương 135 – Tiết trời dị biến, đôi cánh sắt thép (1)

Chợt vào lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh kinh ngạc của ai đó.

Sở Hà cảm giác trong túi hơi nóng lên, chỉ thấy ngọc bội mà lúc trước Quân điện đưa cho giống như sống dậy, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Cái này…

Sở Hà lấy ngọc bội ra, nhíu mày nhìn về phía đám người, phát hiện những người khác cũng là như thế, đều được báo trước thời hạn một ngày.

Trên ngọc bội này có khắc tên của mình, có thể kết nối với bia đá Hắc Thủy, làm công tác thống kê con số Qủy Dị bị đánh chết, là bằng chứng để tiến vào đại trận.

Đêm qua người của Quân Điện đi phát vật này, chỉ có Nhị cảnh Dung lô giả mới có tư cách nhận nó, Nhất cảnh căn bản không cách nào vào góp vui.

- Chẳng lẽ thời gian tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm đã thay đổi?

Có người giật mình, vò đầu bứt tai, cuối cùng vỗ đầu, chợt nói:

- Ta biết rồi, chắc là số lượng thi quỷ trong rừng rậm quá ít, quân đội không cần tạo phòng tuyến gì cả.

- Nói như thế, có khi thật sự có khả năng ấy!

- Đã nói rồi mà, cái gì mà chúng ta không cản nổi đợt thi triều đầu tiên chứ, hoàn toàn là lừa gạt người khác, chủ yếu là muốn tạo cơ hội cho Quân Điện tiến vào đó trước thôi.

Nghe mọi người nghị luận, Sở Hà nắm lệnh bài, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

- Chư vị, Thanh mỗ đi trước một bước.

Xa xa Thanh Nhất Hạng thấy ngọc bội tỏa sáng, nhất thời không chút do dự nhảy đến trong vòng trăm mét của tấm bia đá, biến mất.

- Đi thôi, giờ mà không vào thì chờ đến khi nào!

- Mặc dù không đoạt được phần thưởng nào, nhưng riêng những thi thể bị thi quỷ kí sinh cũng có thể bán ra với giá xa xỉ!

- Ha ha, nói đúng, lão phu đi trước đây!

Vừa thấy có người xung phong, những người khác liền giống như khỉ bị lửa đốt mộng, sôi nổi thúc giục ngọc bội, truyền tống vào trong màn hào quang màu trắng, giống như sợ chậm một bước sẽ chịu thiệt lớn vậy.

Ánh mắt Sở Hà híp lại, trầm ngâm chốc lát, sau đó không chuẩn bị gì thêm, lập tức thúc giục ngọc bội, bạch quang bao phủ người hắn.

Phù phù ~

Tinh thần đau đớn, đầu nặng trĩu, trước mắt dần dần mơ hồ.

Cùng lúc đó, thân thể chậm rãi bay lên, giống như xé nát không gian, thuấn di đến Mê Vụ Sâm Lâm, như lưu quang xẹt qua phía chân trời.

Trong lúc này, Sở Hà kinh ngạc thoáng thìn, xuyên qua hắc ám thâm thúy, hắn như thấy được núi thây biển máu, thi quỷ vô tận, nuốt hết thiên địa.

- Này… Tình huống hoàn toàn tương phản?

......

Mê Vụ Sâm Lâm, Mãng Thôn.

- A!

Đột nhiên, trong màn sương máu bên ngoài thôn, một tiếng kêu thảm thiết cao vút vang lên, dây thừng căng chặt, giống như bị một tồn tại mạnh mẽ nào đó lôi kéo.

Thôn trưởng sắc mặt cuồng biến, trước tiên bước nhanh về phía trước, dùng lực kéo mạnh dây thừng ra sau, các thôn dân thân thể cường tráng kháng cũng sôi nổi hỗ trợ.

- Kéo!

Thôn trường rốn lên giận dữ, người chung quanh toàn lực lôi kéo.

Thế nhưng, từ sau tiếng hét thảm kia, trong sương mù dày đặc hoàn toàn chết lặng, không còn tiếng động, sương mù như một quái vật ăn thịt người.

- Ô! Đương gia!

Tiếng kêu khóc thê lương vang lên, từ trong đám người, một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi không quan tâm gì chạy thẳng ra ngoài thôn.

- Lưu thẩm, ngươi trở về đi!

Tiếng la nổi lên bốn phía, đám người nhất thời rối loạn.

- Ngăn nàng lại!

Thôn trưởng bị dọa trắng mặt, đúng lúc này, dây thừng đột nhiên đứt, mọi người ngã nhào, kêu lên đau đớn.

- Mau ngăn nàng lại!

Thôn trưởng mặt xám như tro hô lên.

Nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, hơn nữa phụ nhân kia cách cửa thôn không đến vài bước, chỉ trong chớp mắt đã chạy ra khỏi thôn.

Phù phù!

Nhưng ai cũng không ngờ là, phụ nhân kia mới vừa chuẩn bị bước vào sương mù dày đặc, một bàn tay khổng lồ đầm đìa máu tươi đã rẽ qua sương mù, trực tiếp chụp phụ nhân thành thịt nát.

- Quái vật! Là quái vật!?

- Xong rồi! Chúng ta đều sẽ bị quái vật kia giết chết!

- Sơn thần lão gia ơi, ngài khai ân buông tha thôn đi!

Trong đám người vang lên từng tiếng cầu xin hoảng sợ, có cả lão nhân quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Thổ Địa Miếu dập đầu cầu xin tha thứ.

Mà ngay cả thôn trưởng luôn luôn ổn trọng nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng này cũng sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, mặt không còn chút máu.

- Hi hi ha ha hắc hắc…

Sương mù đỏ máu dày đặc bên ngoài thôn bắt đầu quay cuồng kịch liệt, cùng với từng tiếng cười Qủy Dị không phân rõ nam nữ già trẻ như thực như hư vang lên, dường như có thứ gì đó không diễn tả nổi đang đi từng bước một về phía thôn.

Bàn tay to mới chụp phụ nhân thành thịt nát lao ra khỏi sương mù lần thứ hai, hướng về phía một đám thôn dân đang ngây ngốc.

Thùng thùng đông!

Trái tim mọi người như sắp vọt tới cổ họng, bọn họ mặt mày hoảng sợ, sự sợ hãi đã khống chế toàn thân, tay chân lạnh lẽo, không cách nào nhúc nhích nổi, bọn họ thật sự cảm nhận được tử vong đang chậm rãi tới gần.