Chương 136 – Tiết trời dị biến, đôi cánh sắt thép (2)
Ông ——
Màn hào quang phát ra chiến minh, chặn oanh kích của bàn tay khổng lồ.
Sương mù dày đặc quay cuồng càng thêm kịch liệt, dường như là vì tò mò, nên tồn tại bí ẩn kia lại càng khẩn cấp muốn rời khỏi sương mù dày đặc, bước vào trong thôn.
Bàn tay màu đen lần thứ hai mạnh mẽ oanh kích lên màn hào quang.
Phanh!
- Cút! Khụ khụ, mau cút!
Đúng lúc này, thôn trưởng gầy như que củi vượt qua sợ hãi, vẻ mặt đau đớn chạy đến trước thôn, ngoài mạnh trong yếu quát lớn.
Hiển nhiên, biến cố xảy ra liên tục khiến lão nhân dày dặn kinh nghiệm này cũng khó lòng tiếp thu ngay được, trong lòng tự trách không thôi. Hắn chuẩn bị che chắn cho tất cả thôn dân, ngăn cản quái vật.
- Khanh khách khặc khặc…
Trong sương mù dày đặc vang lên tiếng cười khiến người ta lạnh xương sống, sau đó không còn bất kì động tĩnh gì, giống như đã đi xa.
Nhưng ngay sau đó.
Bang bang phanh!
Bàn tay to bỗng nhiên phá tan sương mù, oanh kích mạnh mẽ lên màn hào quang trước thôn, mỗi một kích đều mang theo uy lực vô cùng.
Màn hào quang bị oanh kích liên tục, hình như đã xuất hiện vết rạn.
Vô số thôn dân hoa mắt u tài, vô cùng thống khổ, bọn họ như con thuyền nhỏ trong cơn biển động, bị lăn qua lộn lại, tuyệt vọng mà bàng hoàng, không tìm thấy được một chút cảm giác an toàn nào, tinh thần đã sắp hỏng mất.
Thôn trường rơi lệ đầy mặt, đau đớn hô lên:
- Chẳng lẽ lão thiên gia thật sự muốn diệt ta…
Nha ha!
Một đạo sao băng rực rỡ đánh tới. Trong sương mù mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh khôi khô mở rộng song chưởng, cơ bắp dày rộng khiến hai tay như một đôi cánh sắt thép, người đó xoay người đảo một cái, oanh xé thiên khí, một quyền đánh bạo bàn tay màu đen khổng lồ.
⚝ ✽ ⚝
Đông!
Dao động vô hình khuếch tán mãnh liệt, sương mù chung quanh lập tức chấn động, lộ ra quái vật loại người màu đen cao gần tám thước ẩn mình trong đêm tối.
Mái tóc bạc trắng, chi dưới rất nhỏ, tựa như Sơn Tiêu, hai mắt hắc khí lượn lờ, tỏa ra hương vị tinh ngọt kì quái.
- Sơn Mị Viên!
Quân Điện ngoài cấp phát ngọc bội, còn cung cấp một quyển ghi lại quy tắc và giới thiệu các loại Huyết Thú kỳ dị, giúp mọi người nhận rõ được Huyết Thú.
Sở Hà liếc mắt một cái liền nhận ra con thú này chính là Sơn Mị Viên trị giá trăm lượng!
Ca ca ca!
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, cánh tay tráng kiện rậm lông bị cự lực bẻ nát, cự lực thế như chẻ tre, nổ bạo cánh tay thành một đoàn sương máu.
Sơn Mị Viên bị kéo lê về sau, huyết văng trời cao, văng xa ra ngoài.
Đạp đạp đạp!
Sở Hà lăng không bước nhanh đuổi theo, bắt được phần tay còn dính trên cơ thể của Sơn Mị Viên, kéo mạnh nó về, chân to như roi thép đá vào đầu.
Thịt nát bay tán loạn, máu loãng văng khắp nơi.
Cái đầu lông trắng bị nổ nát một nửa, thân thể ngã xuống.
“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +8!”
- Ồ?
Mới vừa đáp xuống đất, Sở Hà thốt lên nghi vấn.
Thân thể sắt thép phản ứng, khí vụ đỏ máu quay quanh toàn thân, một cỗ tàn ảnh đỏ rực bất ngờ thổi quét đến, cào lên trên ngực Sở Hà, tia lửa bắn tung tóe.
- Chó con, yếu xìu vậy, ngươi chưa ăn cơm sao?
Bàn tay to đưa về phía trước, nắm lấy mắt cá chân của tàn ảnh kia, Sở Hà vung tay lên, điên cuồng đập tàn ảnh xuống đất liên tục.
Quái vật này cứ như bị lột da, cả người đỏ tươi một mảnh. Đầu nó như hổ, nửa người trên dài gấp đôi nửa người dưới, trên lồng ngực mọc ra vô số đốt chân ngắn ngủn giống như chân rết. Ngay cả trong tập sách đó cũng không có ghi chép về nó.
Nó vẫn luôn nấp kín sau lưng Sơn Mị Viên, nếu không phải Sở Hà đa nghi, phát hiện ra dị trạng thi thể Sơn Mị Viên, chỉ sợ phải phí chút sức lực mới bắt được thứ quỷ này.
Quái vật bị vứt đi như một con chó chết, bay xa, đập xuống đất.
Tạch tạch tạch!
Dưới đại lực sung mãn hơn vạn cân, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên liên tiếp như pháo nổ, quái vật nằm im trên đất như một đống bùn nhão.
Rì rào…
Đáng kinh ngạc chính là, sinh mệnh lực của nó mạnh mẽ vô cùng, cốt nhục vỡ vụn lập tức khôi phục như ban đầu chỉ trong chớp mắt, giống như thời gian đảo ngược.
Khặc khặc hì hì khanh khách…
Cái đầu hổ rũ xuống phát ra tiếng cười quỷ quyệt.
Một bàn chân to từ trên trời giáng xuống, đạp mạnh lên trên cái đầu hổ, dưới áp bách của cự lực, nụ cười quỷ quyệt khiến người ta ghê tởm đó như bị “nhiễu sóng”, rất khó nghe.
- Cười! Ta cho ngươi cười!
Sở Hà rống to, lại bồi thêm một cước, nhìn thấy vết thương nhanh chóng khép miệng lần thứ hai, hắn liên tục tung cước vào quái vật, máu tươi nhiễm đỏ một bên ống quần hắn, trông hơi dữ tợn.