Chương 160 – Bên ngoài Đại Kỳ, Thăng Tiên tộc (1)
Khác với người thường, giữa mày thiếu niên có một ấn ký Tám Diệp Thảo màu cam, tỏa ra khí tức thần uy khó lường.
Bang!
Tấm bia đá rơi xuống đất.
- Hì hì, Kha đại ca, ngươi nhìn ra được gì chưa?
Một cô nương mặc váy trắng, dung mạo khuynh thành thoát tục, ánh mắt lại mang vài phần ngây thơ, tóc dài phiêu dật, con ngươi trong trẻo nhìn hắn.
Ở giữa mày nàng cũng có ấn ký Tam Diệp Thảo xinh xắn, nhưng lại là màu đó, khí thế cũng yếu hơn cái màu cam rất nhiều.
- Xem không hiểu.
Thiếu niên áo xanh thở dài, nhắm hai mắt lại.
- Vật ấy rốt cuộc không phải đồ vật của tộc chúng ta, xem không hiểu cũng bình thường. Tuy nhiên ta đoán bên trong có thể là một bộ công pháp.
Nữ tử thanh lệ khẽ nghiêng người, khó hiểu hỏi:
- Đồ vật của bọn nô lệ, vì sao Kha đại ca lại phí công sức đi nghiên cứu?
- Mặc dù là của bọn man di, nhưng trên phương diện nhục thể bọn họ cũng có chỗ hơn người, có thể tham khảo học tập.
- Ta cảm thấy, tất cả những thứ này đều thô bỉ.
Nữ tử nhăn mặt, không đồng ý nói.
- Ngươi không hiểu, vật này là do tổ sư gia gia mang từ chiến trường cổ về, dù không phải đồ do tộc ta tạo ra, dù cuối cùng nó không có tác dụng gì, nhưng vẫn có giá trị sưu tầm rất cao.
Thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia đá, vẻ mặt trông mong.
Chiến trường cổ là nơi mà bao người tha thiết ước mơ được đặt chân đến.
Đáng tiếc…
- Chúng ta đến nơi rồi Kha đại ca!
Thiếu nữ quần trắng dựa vào lan can, nhìn xuống khoảng không phía dưới.
Phi thuyền hạ xuống, dừng ở khoảng cách cách mặt đất vài trăm thước.
Phía dưới, thuỷ triều bắt đầu dâng lên, sương trắng quay cuồng, nhìn kỹ có thể thấy được một làng chài nhỏ được sơn cốc vờn quanh, chung quanh lại hoang tàn vắng vẻ.
Làng chài có mấy chục hộ dân, người lớn vất vả lao động, trẻ nhỏ nô đùa tại bờ cát cạnh biển, một khung cảnh yên bình đầy sức sống.
- Mau nhìn kìa Kha đại ca, lần này may mắn lắm nha.
Thiếu nữ nhìn xuống làng chài, trong mắt lam quang lưu chuyển, quan sát một lát như phát hiện được điều gì, không khỏi vui vẻ nhướng lông mày.
Thiếu niên tiến lên nhìn xuống, lắc đầu cười:
Mạnh nhất cũng chỉ có một hai tên nô lệ Dung Lô cảnh, có gì mà vui?
Vừa dứt lời hắn dơ tay lên. Tia chớp màu đen từ trong tay hắn phóng xuống phía làng chài.
Bùm!
Khi tia chớp tiếp cận làng chài, đã bị một lực lượng vô hình chặn lại, ma sát tạo ra thanh âm vù vù.
Thú vị, lại còn có trận pháp bảo hộ.
Thiếu niên cười cười, trong miệng đắc chí.
Ngay sau đó, môi hắn khẽ mở, phát ra một âm thanh quái dị.
- Hét!
Âm tiết này giống như tiếng gió từ âm phủ, lạnh lẽo tận xương.
⚝ ✽ ⚝
Âm thanh xuyên qua trận pháp, xông vào làng chài như một trận gió lốc, cuốn theo đất đá đầy trời, nhà gỗ bị đẩy sập ầm ầm, bụi mù bốn phía.
Tất cả thôn dân khi nhìn thấy phi thuyền, vẻ mặt hoảng sợ, lôi kéo người thân liều mạng trốn vào trong nhà.
Còn muốn ta mời các ngươi đi ra sao?!
Thiếu niên nhẹ nhàng bước từng bước, đứng giữa không trung, thanh âm lạnh lùng quanh quẩn quanh thôn trang, dư âm từng đợt, kéo dài không thôi.
Nhưng, làng chài vẫn tĩnh mịch, không có chút tiếng động nào.
Nói mãi không sửa!
Trên không trung, thiếu niên sắc mặt lạnh lùng nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, dưới da của hắn là từng đường mạch lạc màu đen như thật như không, đan xen vào nhau bắt đầu sáng lên. Dòng khí màu đen chảy xuôi toàn thân, cuối cùng tụ họp ở ấn ký giữa mày.
Ầm! Ầm! Ầm!
Vô số năng lượng thiên địa ở chung quanh như gia trì cho hắn, khí thế mênh mông hóa thành thực chất, hắc khí như thủy triều bao phủ tứ phương.
Hắn giơ một ngón tay, hắc khí bắn thẳng về phía làng chài.
- A! Tiến lên! Liều mạng với đám cẩu Thăng Tiên tộc!
- Trốn đến nơi này còn bị phát hiện. Quả nhiên bọn chúng quyết đuổi tận giết tuyệt tộc ta, tất cả mọi người cùng ta tiến lên!
- Thề không làm nô! Giết!!
Sát khí cuồn cuộn, có mấy chỗ nhà ở bùng nổ huyết khí tận trời, tiếng gào thét thê lương không dứt bên tai.
- Hô…
Thiếu niên thở nhẹ một hơi. Ánh mắt nhìn chắm chằm chỗ phát ra khí huyết mạnh nhất.
Khu Quỷ · Hắc Triều Kích!
Dòng lũ hắc khí như từ thiên hà giáng xuống, đánh xuyên trận pháp phòng ngự.
Hắc khí dùng tốc độ cực kỳ khủng bố, xé rách không khí, từ trên xuống dưới đập xuyên phòng ốc, âm khí rét lạnh nháy mắt đốt lên một hồi quỷ hỏa.
A!
Hắc hỏa chợt loé rồi biến mất, những Nhân tộc võ tu đang phát ra khí huyết cường đại nháy mắt ngã xuống phân nửa.
Vô số mảnh ngói nhỏ bị hất lên trời, hắc hỏa đốt cháy làng chài.
Làng chài yên bình ban đầu, giờ phút này lại như một mảnh luyện ngục, bóng người chạy nhanh, xung quanh hỗn loạn, thi thể khắp nơi.