← Quay lại trang sách

Chương 161 – Bên ngoài Đại Kỳ, Thăng Tiên tộc (2)

Tha mạng cho ta, ta nguyện làm nô lệ!

- Ô…ô…ô, con ta, con út của ta!!!

Tiếng va chạm, tiếng la trong tuyệt vọng không ngừng vang lên trong thôn.

Một phút đồng hồ sau.

Thiếu niên kiêu ngạo đứng ở cổng thôn, lông tóc vô thương.

Đối diện, một nam tử trung niên tay chân bị phế, khí huyết suy bại quỳ gối ở giữa con đường chính, toàn thân máu chảy đầm đìa, có chỗ gần như bị nghiền nát.

Hắn nhìn thôn làng chìn trong biển lửa, nghe tiếng la mỏng manh bên trong, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.

Ha ha ha, bọn chó các ngươi, dùng những thủ đoạn tàn nhẫn tàn sát Nhân tộc ta, rồi sẽ có một ngày, tộc các ngươi cũng sẽ nhận hậu quả như vậy. Ta nguyền rủa các ngươi nhất định sẽ BỊ diệt tộc!!!

Nam tử cười lớn, trong mắt tràn đầy huyết hải thâm cừu.

- Ha ha, chó thua sủa nhặng.

Thiếu niên ngẩng cao đầu, lạnh lùng cao ngạo.

- Phi…

Nam tử tự biết sắp chết, nhổ một bãi nước bọt về phía thiếu niên.

Xoẹt!

Mũi nhọn màu trắng phá vỡ không trung, chặt đứt yết hầu.

Thu!

Thiếu nữ miệng khẽ nhếch, thanh âm vọng giữa không trung, mũi nhọn phá không bay lên, quay về hoá thành thanh kiếm trắng nhỏ như lòng bàn tay.

Ngươi đó, sao lại giết hắn nhanh vậy, ta còn muốn tra tấn một lúc, tra khảo xem xung quanh đây còn có thôn xóm khác hay không.

Thiếu niên lắc đầu cười, nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ bé ngẩng lên nhìn mình, hắn ho khan một tiếng, không tiếp tục nói.

Thấy trong thôn đã yên tĩnh lại, thiếu niên vung tay áo lên. Cổ tay áo như hòm nạp bảo, tối đen không đáy, tay áo chứa Càn Khôn.

Vù vù hô!

Gió nổi lên, từng khối thi thể không trọn vẹn từ mặt đất bay lên, giống Trường Giang và Hoàng Hà đổ ra biển, cuồn cuộn bay vào cổ tay áo.

Khi thu xong cỗ thi thể cuối cùng, hai người bay trở lại phi thuyền.

Rầm! Rầm!

Phi thuyền rời đi, thôn làng bị huỷ diệt, tan vào trong gió.

Đi qua mây trời, thiếu nữ nhàm chán dựa vào lan can bạch ngọc, nhìn phía dưới trùng điệp núi non, nháy mắt lướt qua.

Khi nào mới thu đủ mười vạn cỗ thi thể chứ?

Song mâu linh động vừa chuyển, thiếu nữ quay đầu hỏi:

- Ngươi nói xem, vì sao tổ sư gia gia lại muốn vẽ chuyện như vậy? Vì sao không giết luôn đám Nhân tộc được nuôi nhốt dưới trướng kia đi, làm vậy không phải là có thể nhẹ nhàng gom đủ sao?

- Đấy là tài nguyên tu luyện, sao có thể nói giết là giết?

Thiếu niên nhíu mày đùa nghịch tấm bia đá trên bàn.

- Ta cảm thấy không sao cả.

Thiếu nữ không hề gì nói:

- Dù sao bọn họ sinh sản nhanh mà, giết một người lại cho bọn gia súc đó sinh một người… Kha đại ca, ngươi có đang nghe ta nói không, còn nghiên cứu tấm bia đó làm gì?

Thiếu niên nhíu mày, quay đầu nói:

- Ban nãy ngươi không thấy gì sao? Hình như tấm bia đá này sáng lên một chút.

- Sao cơ? Một cái rách nát…

Ông ——

Lời còn chưa dứt, tấm bia đá tuôn ra hồng quang rực rỡ.

⚝ ✽ ⚝

Hồng quang tràn ngập đôi mắt, đập vào mắt là một mảnh huyết sắc.

Chuyện đột nhiên xảy ra khiến Sở Hà kinh ngạc không thôi, khi ánh sáng đỏ rực tan biến, khung cảnh xung quang đã hoàn toàn thay đổi.

Hang động, ánh sáng và hắc quang đã hoàn toàn biến mất không thấy

Nơi mà Sở Hà đang đứng giờ đây biến thành một không gian trắng tinh, từ mặt đất, trên trời, cho đến bốn phía đều là một màu trắng xóa, Sở Hà trở thành điểm nhấn duy nhất ở không gian, giống như một giọt mực nước nổi bật trên nền giấy trắng.

Sở Hà không giấu được bất ngờ thốt lên:

- Nơi quái quỷ gì đây?

Sở Hà sững sờ, liên tưởng đến dị biến của ngón tay xương, trong lòng hắn không khỏi thắc mắc liệu đây là ý thức hay thân thể của hắn tiến vào nơi này.

- Ồ… đây là?

Sở Hà vung tay lên, trong tay bùng cháy khí huyết.

Ý thức hắn dạo quanh một vòng, ánh mắt lập tức thay đổi.

Oanh!

Huyết khí vô tận như khỏi lửa ngập trời, bắt đầu từ vùng đỉnh đầu của Sở Hà xông thẳng lên không trung, giống như một ngọn đuốc cháy hừng hực, chiếu sáng thế giới màu trắng.

Bên trong liệt diễm, Sở Hà dò xét toàn thân, từ xương cốt đến cơ bắp, thậm chí cả tinh thần đều hoàn toàn khôi phục trạng thái đỉnh phong.

Thân thể hắn như sở hữu nguồn sức mạnh dùng mãi không hết!

- Chậc chậc… khí huyết cao cấp như vậy, ở Dung Lô cảnh cũng là hiếm có.

Một âm thanh trêu tức đột ngột vang lên sau lưng Sở Hà.

Sở Hà giật mình, hắn quay phắt đầu lại nhìn, đôi mắt đỏ hồng nhìn đạo nhân ảnh sau lưng.

Kẻ đó khoác thanh y phiêu dật, gương mặt anh tuấn thiếu niên lang, hắn đứng giữa không trung, nơi mi tâm là ấn ký Tam Diệp Thảo rạng ngời rực rỡ.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Sở Hà, giống như một vị quân vương nhìn bách tính bình dân:

- Nhân tộc, ngươi từ đâu tới đây?

Sở Hà híp mắt, không nói gì.

Vị nam tử có vẻ ngoài xinh đẹp như tiên này khiến Sở Hà cảm thấy chán ghét, giống như mèo gặp chó nhìn thế nào cũng không vừa mắt