← Quay lại trang sách

Chương 166 – Vụ thôn lai khách, Sát cấp Quỷ Dị (1)

Tứ Ngục Thần Thuật là một loại võ đạo chi thuật, cụ thể có bao nhiêu tầng, tạm thời Sở Hà không rõ, mà lượng thông tin ban nãy tràn vào não hải hắn, cũng vì hắn chịu không nổi mà hầu hết chúng đều bị chôn giấu sâu trong ý thức.

Chỉ có thể chờ tu vi lên cao, mới có thể thức tỉnh chúng.

Trước mắt, hắn chỉ biết được phương thức tu luyện một hai tầng, chúng không đối ứng tu vi cụ thể, mà chỉ chú trọng tu hành chân ý.

Tên như ý nghĩa, tu hành chân ý chính là quán tưởng ý chủng Tứ Đại Thánh Thú, dùng thần vận tinh túy dung nhập vào trong quyền cước, cần cù chăm chỉ diễn luyện, dần dà mỗi chiêu mỗi thức, dù đứng đi ngồi nằm đều có Tứ Ngục chi tướng.

Nếu không có phù văn ý chủng, thì ngay từ ban đầu không thể nào học được thuật này, đối với những người khác mà nói là không dùng được, còn những kẻ thể hồ quán đỉnh, nắm giữ ý chủng như Sở Hà thì tương đương với nhập môn.

Tầng thứ nhất, có thể dung nhập ý chủng vào chiêu thức, khắc vào trong xương, thậm chí thay đổi kết cấu thân thể. ví dụ như, trong chiến đấu muốn công kích địch nhân, ý niệm hơi chuyển một chút là có thể diễn hóa Thánh Thú chi lực, cải tạo nhục thân, nhận được cuồng lôi, một loại phát lực cường đại.

Tầng hai, đến tầng này, người tu luyện không còn đơn giản là bắt chước bên ngoài, mà đã thấy được võ trong chân ý, sinh ra Thánh Thú chi ý.

Tiếp đó, là đau đầu vạn phần.

Đủ loại như thế, nói tóm lại, đây là một môn võ học thâm ảo nhất mà Sở Hà được học cho đến hiện tại, đồng thời, nó cũng là một môn sát phạt chi thuật luyện nhân thể thành một binh khí giết chóc hoàn mỹ.

Có thể tưởng tượng, nếu đại thành, một khi bạo tẩu, thì hoàn toàn là một tai họa hình người, những nơi đi qua, không sót một ngọn cỏ.

- Nếu đột phá tầng thứ nhất, sẽ như thế nào?

Nhìn một hồi, Sở Hà chỉ cảm thấy trong lòng phập phồng, xao động khó yên, rồi lại chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm hơn mười điểm năng lượng.

Hơn mười điểm năng lượng cũng không thấy xuất hiện gợi ý đề thăng, đủ biết thuật này tiêu hao rất nhiều năng lượng, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

Chờ sau này ra ngoài phải ra sức chém giết thi quỷ, Sở Hà cũng không tin, góp nhặt cả trăm cả ngàn năng lượng vẫn không thể bổ sung nổi lỗ hổng này.

⚝ ✽ ⚝

Phía Bắc Mê Vụ Sâm Lâm, mấy trăm hộ thôn dân đèn đuốc sáng trưng, lẳng lặng đứng sừng sững giữa biển đen hắc ám, cô độc mà nhỏ bé.

Trong căn phòng trống không, các tướng sĩ Quân Điện đang tụ tập lại, họ mang cả chăn đệm xuống dưới đất nằm, ngồi, mọi người khe khẽ nói nhỏ, chưa ai ngủ được.

Trong đại viện, treo đầy đèn lồng màu đỏ.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt, trong hành lang, ba bước là có một người, năm bước là có một nhóm đang mở to mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn nơi hắc ám thâm thúy.

Cửa trước cửa sau, hai hàng binh sĩ cường tráng đang đứng, đao kiếm chỉnh tề, quan sát tháp canh nơi xa, thời khắc chú ý tin tức của tháp canh.

Bên ngoài, cách nơi này trăm mét.

Lầu hai.

Ong ong ong!

Hắc đao rung động, kim quang rực rỡ.

Trong hốc mắt Trần Trùng lóe lên một ngọn lửa u lam rồi biến mất.

Thương!

Kim quang thu liễm, đao ảnh hư ảo thu về, như thiểm điện màu vàng.

Khí tức vàng rực tràn ngập thánh khiết như dòng nước chảy, nơi nào nó đi qua, dù là trời rét hay âm khí, tất cả đều tan rã tựa băng tuyết.

- Sắp tới rồi, một đám thi triều.

Phổ Đà trấn Quân điện Điện Chủ bên cạnh nhíu chặt mày, hắn lui về sau, vô số bóng đen hư ảo ở phía sau gào thét bay ra.

- Phòng tuyến phía Đông đã bắt đầu thu hẹp, bây giờ cũng chỉ có phòng tuyến phía Bắc này của chúng ta còn không ít quân sĩ, tán nhân võ tu lại không dễ chỉ huy, hay là kéo dài phòng tuyến thêm một chút, tranh thủ thêm thời gian?

Trầm mặc trong phút chốc.

Ánh mắt Trần Trùng lóe lên, gạt bỏ nói:

- Không được, không thể kéo dài thời gian thêm nữa, chúng ta vẫn chưa biết được mục đích của thi triều đợt này, nếu tiếp tục kéo dài, chỉ e sinh biến, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

- Vậy thì để Trần Tướng quân làm chủ.

Phổ Đà trấn Quân Điện Điện Chủ tự hỏi một hồi, sau đó nghiêm túc gật đầu.

Tác chiến nơi đây vẫn lấy Hắc Hà trấn Điện Chủ làm chủ, đám người Viên Hồng thì đứng ngoài trận quan chiến, khi cần sẽ xuất thủ tương trợ.

Bấy giờ, đại quân thi triều gồm đám thi quỷ và những quỷ dị tán loạn xung quanh đã gom về một chỗ, quy mô vượt hai mươi vạn, dùng tư thế nghiền ép, mênh mông cuồn cuộn đánh về phía thôn xóm nơi đám người Trần Trùng ở.

Mặc dù Trần Trùng và các tướng lĩnh Quân Điện khác lợi dụng trận pháp, nhanh chóng hoàn thành điều binh khiển tướng từ phía Nam về phía Bắc, thế nhưng đối mặt với số lượng thi triều nhiều như vậy, trong lòng vẫn không nắm chắc được bao nhiêu.