← Quay lại trang sách

Chương 192 – Thiên Sát Địa Tuyệt, cùng đường mạt lộ (2)

Ca ca ca!

Thân thể hung hăng cong lại, hồ quang màu đen nhảy nhót, thân thể kêu rên, trên cơ thể phiếm ngân quang xuất hiện vết rách chằng chịt, máu đầy sắc vàng phun ra như suối, lại lập tức bốc hơi thành sương mù, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi hơn mười thước.

Mắt thường nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy giữa huyết vụ màu vàng có một đoàn huyết diễm hừng hực đang đứng, mà người trong huyết diễm giống như một búp bê, thân đầy vết rạn.

Cùng lúc đó, công kích ấy rốt cuộc cũng tiêu hao sạch sẽ.

- Sống, sống sót.

Trong sương mù, Sở Hà nôn ra một đống máu màu vàng có lẫn cả mảnh vụn nội tạng, hắn dùng khả năng tự chữa cường đại để khôi phục thân thể vỡ nát, nhưng vẻ mặt hắn vẫn âm trầm như trước.

Hắn không chắc cái đầu lâu xương kia có giữ lời hay không.

- Khụ khụ, ha ha, tiểu tử kia đỡ được!

Hai người Viên Hồng dùng hết toàn lực thành công đỡ được bảy phần công kích cho Sở Hà, bị đánh văng ở phía xa nâng nhau dậy, cất tiếng cười to. Họ cũng biết chút ít bí mật về đầu lâu xương đó, nếu muốn để hắn ra tay thêm lần nữa, sẽ phải trả đại giới.

Ắt hẳn Tử Đề Âm Thần sẽ không tình nguyện trả giá lớn như thế.

Nhưng mà, bọn họ đã đánh giá quá thấp quyết tâm muốn giết chết Sở Hà của Tử Đề. Chỉ thấy Tử Đề sắc mặt phù phiếm, khi nhìn bóng dáng vỡ nát đứng thẳng trong huyết viêm kia, nàng khẽ cắn môi mọng, ánh mắt lộ ra một tia quyết tuyệt.

Nàng dâng cao huyết trận, nói với đầu lâu xương màu đen trên cao, âm thanh như tiếng đỗ quyên than khóc:

- Thỉnh tôn giả lại ra tay một lần, ta nguyện kính dâng tế phẩm còn lại, cống hiến cho ngài.

- Không đủ.

Đầu lâu xương trên không trung, sáng tối chập chờn, hắn quay đầu nhìn Tử Đề, cái miệng xương khổng lồ há ra, lời nói tựa máy móc lúc đầu giờ nhuốm đầy tham lam.

- Nếu ngươi hiến tế một nửa bản thân cho ta, ta có thể ra tay vì ngươi một lần.

- Ta…

Gò má Tử Đề nhợt nhạt khó coi, hai mắt lấp lóe.

- Quyết định nhanh lên, bọn họ sắp ra rồi, hơn nữa giết được cừu địch Nhân tộc có tiềm lực như vậy, là một chuyện tốt đối với ngươi.

Đầu lâu xương vừa uy hiếp vừa mê hoặc, nói:

- Được, thỉnh tôn giả lại ra tay một lần, ta nguyện hiến tế Bà La đại quỷ làm tế phẩm, cống hiến cho ngươi.

Tử Đề cúi đầu, nâng cao huyết trận.

Bà La đại quỷ vẫn giấu mình dưới lớp đất: “???”

- Được, vậy ta lại ra tay một lần!

Đầu lâu xương gục gặc cái đầu, rất vừa lòng với giao dịch lần này.

Sở Hà và đám người Viên Hồng ở bên ngoài màn sáng thần sắc ngẩn ngơ, nhất thời quá sợ hãi, ai cũng thật không ngờ sẽ là kết quả như thế.

- Không!!!

Dưới nền đất, Bà La đại quỷ mãnh liệt lao ra, đang muốn thoát khỏi nơi này, thì trên người hắn bỗng bùng lên hắc viêm, hắc viêm kia giống như có thể gây nên tổn thương trí mạng đối với hắn, tiếng kêu thê thảm liên tiếp vang lên.

- A a a a!

Nhưng dường như lần hiến tế này cũng không thể lấy được mạng Bà La đại quỷ, hắc viêm cháy lớn như thế, cũng chỉ đốt được hai phần ba thân thể hắn.

Đầu lâu xương khép mở miệng, trong lốc xoáy, tiếng sấm liên tục ù ù, một đạo lôi trụ màu đen giống như lúc trước xé rách trời cao, cắt qua không gian, hung hăng đánh về phía thân ảnh huyết viêm trên mặt đất.

- Haizz, tiểu tử kia xong rồi.

- Chúng ta đã cố hết sức, có lẽ đây là số mạng của hắn. Đáng thương trời cao đố kị anh tài, nếu không sau này chắc chắn thành tựu của hắn còn vượt cả chúng ta.

Hai người Viên Hồng khí huyết khô bại, vết thương cũ tái phát, dĩ nhiên vô lực ngăn cản lần hai, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn lôi trụ đánh xuống.

Không ít người đứng xem cũng là như thể, vẻ mặt tiếc hận.

- Ha hả, Tử Đề, nếu hôm nay ta không chết, sau này ngươi sẽ là kẻ đứng đầu danh sách phải giết của ta! Ai cũng thay thế không được ngươi!

Sở Hà tiêu sái cười, tâm tư bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

- Đây là để báo thù ngươi uy hiếp ta lúc trước!

Tử Đề mặt mày trắng bệch, giọng căm hận nói.

- A, xem ra ngươi đã sớm nhận ra ta, Miêu Miêu?

Ánh mắt Sở Hà lộ ra hiểu rõ, hắn nhìn lôi trụ màu đen càng ngày càng gần, sắc mặt lạnh nhạt bỗng trở nên lãnh liệt, hung ý sôi trào:

- Muốn mạng của ta, lão tử có chết cũng muốn cắn rớt một miếng thịt trên người ngươi!

Hắn điều động khí huyết vận hành cực nhanh, xuyên qua thân thể tàn phá, Huyền Vũ ý chủng không ngừng dâng trào khí tức sinh mệnh, rót vào trong cơ thể hắn, thương thế vốn dữ tợn lập tức khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Thế nhưng, khôi phục vẫn là quá chậm!

- Thiết Bố Sam, tăng lên!