Chương 193 – Huyết nhục oanh minh, sinh mạng không tuyệt (1)
Giá trị năng lượng còn sót lại bị tiêu hao sạch sẽ, Thiết Bố Sam cường thế đột phá tầng thứ tám, thân thể đứt gãy chớp mắt khép lại, khôi phục như lúc ban đầu.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, vậy mà chủ động đứng lên một cách khó khăn.
Ca ca ca!
Lôi trụ đánh tới, huyết quang nổ lên tận trời, Sở Hà cảm giác mình bị chém thành hai nửa, ngân quang mất đi, huyết nhục tan rã.
Lực lượng hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Còn vọng tưởng muốn cắn rớt một miếng thịt của đối phương?
Sở Hà tự giễu cười cười, dưới lôi trụ oanh kích, hắn bay ngược ra sau, trong quá trình đó, hai chân hắn nổ tung, sau đó là bụng dưới, tiếp theo là ngực và hai tay, bắt đầu hóa thành huyết vụ từng chút một.
Trong cơn hấp hối, Sở Hà nhìn đầu lâu xương màu đen kia, dùng tay phải còn sót lại, quật cường, chậm rãi, giơ thẳng một ngón giữa với không trung.
⚝ ✽ ⚝
Trong chớp mắt tiếp theo.
Ngón giữa phải không ngừng bắn ra hào quang, phù văn màu vàng lóe lên.
Trong đầu, xương ngón tay lưu động, khí phách hung hãn không sợ hãi, không e ngại, có can đảm tranh đấu với trời bao phủ linh hồn Sở Hà!
Phía trên đầu lâu xương khô màu đen xuất hiện vết nứt như vực sâu ngàn trượng, giống như một cây Định Hải Thần Châm, che phủ trời cao trấn áp xuống.
Cùng lúc đó, xương ngón tay to lớn xuất hiện, đánh gãy lôi trụ công kích, dư âm công kích lưu lại mang theo Sở Hà, nặng nề đánh vào mặt đất.
Vào lúc ý thức hấp hối, Sở Hà giật mình tỉnh lại, nhìn đầu lâu bị nghiền ép, hắn miệng phun máu tươi, lộ ra hàm răng đầy tơ máu, cười ha ha:
- Quả, quả nhiên vẫn bị ta cắn…
Âm thanh càng nói càng nhỏ, hào quang trong mắt dần mất đi.
- Đó là cái gì!!?
- Khí tức thật là khủng khiếp, người này cuối cùng là người nào?
- Quá thần kỳ, tự nhiên lại có thể triệu hồi ra như vậy thứ khủng khiếp, người này không chỉ thiên phú tuyệt luân, tất nhiên vẫn trên người mang cơ duyên lớn!
Phàm là người nhìn thấy xương ngón tay trên bầu trời, đều trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng đứng thẳng, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Rắc!
Màn sáng cứng rắn không bị phá vỡ đã dần dần vỡ ra.
Bộ xương màu đen giống như đạn hạt nhân rơi xuống đất, sinh ra sóng khí kinh người, những nơi đi qua đều hóa thành bột mịn, trở thành tuyệt địa nhân gian.
Sau khi xương ngón tay trấn áp đầu xương khô màu đen, nó biến mất, ngay cả vết nứt như vực sâu cũng biến mất theo, giống như mọi thứ đều là ảo giác.
- Là hắn!! Đây là khí tức của hắn!!!
Đầu lâu xương khô màu đen giống như nhụt chí, rất nhiều khí đen phun mạnh ra ngoài, gáy của nó lõm xuống, thế nhưng nó lại lâm vào khủng hoảng, dường như xương ngón tay xuất hiện đã làm nó nhớ tới ký ức đáng sợ.
Nó lảo đảo bay lên, khủng hoảng nhìn xung quanh, phát hiện xương ngón tay đã biến mất, nó lập tức hóa thành khói đen rời khỏi nơi này.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều nói sau.
Tại nơi Sở Hà ngã xuống, trong hố đất, sương máu màu vàng thâm hậu, nửa bộ thi thể không còn nguyên vẹn, không khí trầm lặng.
Rắc rắc!
Một bộ da người màu đen giăng kín vết rạn đáng sợ, linh hỏa trong mắt giống như nến tàn trước gió, nó ra sức nhúc nhích, từng chút một tới gần thi thể không còn nguyên vẹn.
Nó nhìn tay phải Sở Hà còn sót lại một ít máu thịt mơ hồ, lồng ngực có vết lõm đáng sợ, khóe miệng lộ ra vui sướng vẻ tươi cười.
- Ha ha, khụ khụ, cuối cùng là ngươi chết trước ta.
⚝ ✽ ⚝
Vừa dứt lời, đột nhiên trong sương mù màu vàng vươn ra một bàn tay tàn tạ, bắt lấy đầu khô lâu, không để ý nó điên cuồng giãy giụa, huyết viêm như hồi quang phản chiếu thiêu đốt mạnh mẽ.
- Không! Không nên!!
Một tiếng nổ mạnh sinh ra, âm thanh hoảng sợ đột nhiên ngừng lại.
Trên mặt đất tàn tạ, Sở Hà da tróc thịt bong, xương cốt đứt gãy, lồng ngực như sắp nổ tung, hắn cô đơn ngồi trong vũng máu.
Ngẩng đầu, hai mắt dần dần nhòe đi nhìn xuyên qua mái tóc rối bời, hắn ngắm nhìn bầu trời tối tăm, không cam lòng nói:
- Tính sai, ngươi không có bao nhiêu giá trị, tại sao ngay cả một điểm năng lượng giá trị cũng không có?
Bên cạnh.
Một tấm da người tàn phá lặng lẽ không một tiếng động nhúc nhích.
Vù vù…
Mây đen trên bầu trời tan hết, bầu trời trở nên quang đãng, gió lạnh gào thét, sương máu tan ra, tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả hạ xuống.
Tuyết rơi.
Xương tay đẫm máu gian nan giơ lên đón cánh hoa tuyết màu bạc.
Mí mắt Sở Hà dần khép lại, đầu hắn dần cúi thấp xuống, trong thoáng chốc giống như nhìn thấy bóng người xuất hiện trong ánh sáng trắng, dần dần đến gần, khi bóng người tới gần, cơ thể của hắn càng lạnh, giống như rơi vào hầm băng.
- Hôm nay tuyết thật lạnh…
Sương mù màu vàng vỡ nát, một đạo sát cơ nóng hừng hực xuất hiện tại nơi Sở Hà ngã xuống, nàng cố ý chờ thêm mấy giây, lại muốn Bà La Quỷ phế vật thử thăm dò, tránh Sở Hà sắp chết phản công, đồng quy vu tận.