Chương 194 – Huyết nhục oanh minh, sinh mạng không tuyệt (2)
Tên khốn kiếp này, quả nhiên thâm hiểm giả dối!
- Lúc đầu gây nên, ngươi chắc hẳn là nghĩ đến…
Tử Đề tùy ý mở miệng, đang muốn nhìn về phía tàn thi của Sở Hà, sắc mặt lại cứng đờ, hai mắt mở to, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Không thấy!
Tàn thi của Sở Hà đã biến mất!
Nàng đảo mắt nhìn quanh, quan sát kỹ mỗi một góc một lần, tàn thi của Sở Hà giống như đột nhiên biến mất, ngoại trừ vũng máu bốc lên sương mù, cùng với huyết nhục tàn tạ trên mặt đất, Sở Hà thật sự biến mất.
Bỗng nhiên, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, ngón tay vuốt qua mảnh vỡ lạnh giá dưới đất:
- Cái này là… Băng?
Xôn xao…
Nơi chân trời xa xôi truyền đến từng tiếng rít, giống như chim di trú bay về phía nam, Thiên Quan đại trận bị bộ xương khô phá thành từng mảnh nhỏ, rất nhiều Nhân tộc chen chúc lao tới, tất cả mọi người đều xông về phía này.
Tử Đề không dừng lại quá lâu, nghiền nát mảnh băng tuyết nhỏ trong tay, nàng lộ ra vẻ mặt thâm trầm đến cực điểm nhìn đám Nhân tộc xông vào đại trận.
Sau đó, nàng lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Nàng biết, kế hoạch lần này hoàn toàn thất bại.
Nhưng Tử Đề lo lắng không phải thất bại mang đến hậu quả, mà là Sở Hà biến mất quá bất ngờ, còn có câu nói sau cùng của hắn.
- Ha ha, Tử Đề, nếu hôm nay ta không chết, sau này ngươi nhất định sẽ đứng đầu danh sách săn giết của ta! Không ai có thể thay thế vị trí của ngươi!
Giọng nói quyết quyệt của hắn vẫn còn vang vọng ở bên tai.
Giờ phút này, Tử Đề sợ, nàng thật sự sợ!
Sở Hà biến mất giống như cây gai đâm vào trái tim Tử Đề, muốn nhổ nhưng không tìm được vị trí, không rút ra lại khiến ngực khó chịu.
- Không! Tên khốn kia nhất định đã chết! Bị thương nặng như vậy, hắn tuyệt đối không có khả năng sống sót! Là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều…
Tử Đề lừa mình dối người an ủi bản thân.
......
Đùng!
Ánh lửa nóng rực lóe lên trong nông trường, âm thanh gỗ ướt nổ vang.
Trước đống lửa, Diêu Ngọc Chi dáng người uyển chuyển không dính giọt tuyết, yên lặng ngồi đó, côn gỗ thỉnh thoảng kích động củi lửa chay cháy hết, vẻ mặt ảm đạm, hai mắt lo lắng nhìn tượng băng màu xanh gần đó.
Cách đó mấy mét, tuyết mịn kéo dài tràn ra ngoài cửa.
Két.
Cánh cửa bị đẩy ra, gió rét luồn vào, ngọn lửa phần phật.
Quay đầu.
Một bóng người già nua đang đóng cửa, gài then.
- Làm ít đồ ăn, ngươi ăn một chút đi.
Lão thái mang theo cái hộp đựng thức ăn, chống quải trượng đi tới, ánh lửa chiếu sáng, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy tóc rối còn mang theo từng đóa hoa tuyết
- Bà bà, hắn… Còn có thể cứu chữa không?
Diêu Ngọc Chi đang ngây người, nhận lấy hộp đựng thức ăn, im lặng một lát, bỗng nhiên lo lắng hỏi bà lão vừa đến.
Lão thái ngồi xuống bên cạnh, nhìn Diêu Ngọc Chi từ trước đến nay luôn bình thản với mọi việc, bây giờ lại lộ ra thần sắc lo lắng, nhíu chân mày, nói:
- Tiểu thư, lão thân muốn biết, người này có quan hệ thế nào với ngươi?
- Bằng hữu, một bằng hữu rất tốt.
Diêu Ngọc Chi thản nhiên trả lời, trong đôi mắt hồn nhiên lại ẩn chứa màu đen thâm thúy, giống như có thể ẩn chứa toàn bộ thế gian trong đôi mắt của nàng.
- Hắn có đại ân với toàn bộ Hắc Hà trấn, có ân với Quân Điện, hắn bị thương nặng như vậy, về tình về lý phải cứu hắn.
- Ha ha, vậy cũng được, là lão thân ta suy nghĩ nhiều.
Lão thái mỉm cười, đi tới gần đống lửa ném một khối gỗ, hiền lành nói:
- Tiểu thư có sở cầu, lão thân tự nhiên đáp ứng, chỉ là người này bị thương quá nặng, lão thân tuyệt đối không có nắm chắc mười phần, dù sao nếu không phải tiểu thư có hàn băng đặc biệt, có thể đóng băng thời gian, nếu không, hắn hiện tại đã là người chết.
- Có mấy thành nắm chắc?
Diêu Ngọc Chi mắt to nhìn chằm chằm vào lão thái, lo lắng hỏi thăm, ngay cả nàng cũng không có chú ý tới giọng nói của mình mang theo run run khó hiểu.
Lão thái cau mày suy nghĩ, nhưng trong phút chốc lại khôi phục bình thường, thản nhiên nói:
- Chỉ có hai phần…
Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Hà trong tượng băng, thở dài nói:
- Đây là tỷ lệ lớn nhất mà lão thân có thể thực hiện, thật ra lão thân xem ra, tỷ lệ sống sót của người này chỉ có một phần, có một phần ở chỗ của hắn.
Bầu không khí, đột nhiên trở nên nặng nề.
Ngọn lửa bay lên, gió lạnh từng hồi.
Ngón tay của Diêu Ngọc Chi theo bản năng vuốt chuôi kiếm tinh xảo, hiền hòa nhìn lão thái, gật đầu nói:
- Bà bà dốc hết toàn lực, nếu như ngươi không được, sợ rằng toàn bộ Kiến Nghiệp thành cũng không có ai có thể cứu hắn.
- Cũng do tiểu thư ngươi may mắn, gặp phải lão thân tới mua thuốc, nếu không, ngươi muốn tìm lão thân, cũng phải đến Tuấn Hà thành mới được, đến lúc đó đừng nói là ta, ngay cả thần dược cũng không cứu nổi hắn.