← Quay lại trang sách

Chương 195 – Thiên Quan đại đạo, thân tử tâm bất tử

Diêu Ngọc Chi giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra một tia gợn sóng nào.

- Đúng rồi, ta cần phải nói trước với tiểu thư, nếu như cứu sống hắn, người này xem như bị phế, xương cốt máu thịt kinh mạch đều bị hủy, cho dù nối tiếp trở lại, cũng chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi.

Lão thái thản nói.

- Vẫn mong bà bà hết sức lực giúp đỡ!

- Mà thôi, lão thân sẽ cố gắng thu thập một chút, chuẩn bị một vài thứ, sẽ lập tức tiến hành cứu chữa, kéo càng lâu càng nguy hiểm.

Sau khi nói ra tai hại, Diêu Ngọc Chi cũng không có ý nghĩ buông tha, lão thái khẽ gật đầu, đứng dậy, bước chân hơi lảo đảo.

Đứng vững, hít sâu một hơi, nhìn hoa tuyết tung bay, lão thái quay đầu lại nói:

- Ban đêm lạnh, tiểu thư ngươi mình chú ý nhiều.

Nói xong, cơ thể còng xuống, chóng quải trượng rời đi.

Két!

Cửa phòng đóng lại, gió lạnh lùa qua khe cửa, tia lửa lập lòe.

Diêu Ngọc Chi nhìn ánh lửa lay động, rất lâu sau, quay đầu nhìn về phía Sở Hà trong tượng băng, ngón tay như bạch ngọc cách khối băng sờ lên gương mặt cứng đờ của Sở Hà, ánh mắt ngây dại, nói:

- Nghe được không, một phần xác suất ở chỗ của ngươi, ngươi ngàn vạn không thể chết được.

Vù vù!

Gió đêm gào thét, tóc đen múa loạn, ánh mắt của nàng vô cùng kiên định.

Phù phù!

Đột nhiên, một tiếng tim đập vang lên.

Ánh mắt Diêu Ngọc Chi như cứng lại, nàng không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn về phía tượng băng trước mặt, cho rằng mình nghe nhầm.

Theo bản năng, nàng áp tai vào vị trí ngực tàn phá của Sở Hà, hai mắt khép hờ, lẳng lặng nghe.

Nhưng, qua thật lâu vẫn không nghe thấy tiếng tim đập vừa rồi.

Diêu Ngọc Chi mất mát ngẩng đầu lên.

Nhưng trong phút chốc…

Nơi buồng tim của Sở Hà lại xuất hiện ánh sáng đỏ chói mắt.

Đông!

Tiếng trống như thần ma gào thét vang lên.

Diêu Ngọc Chi vui mừng, nàng xác nhận không có nghe nhầm, là tiếng tim đập.

Dõi mắt nhìn Sở Hà, Diêu Ngọc Chi vừa muốn đứng dậy, chuẩn bị nói cảnh tượng kỳ lạ này cho lão thái nghe, bỗng nhiên…

Cốc cốc cốc cốc cốc cốc đông!

Trống trận ngân dài, trái tim đập mạnh, khí huyết sống lại, toàn thân xuất hiện ánh sáng đỏ rực như máu, cơ thể hắn sinh ra tiếng sấm.

Giống như một ngọn cỏ quật cường kiên trì trong cơn bão lớn.

Ý niệm không tan, sinh mạng không dứt, huyết nhục oanh minh!

⚝ ✽ ⚝

Tuyết, qua một đêm.

Ngày thứ hai, tại nơi Sở Hà ngã xuống.

Tuyết lớn như lông ngỗng bay qua, một bóng người cao gầy cầm ô đi tới.

Váy trắng chấm đất, mái tóc đen dài bóng mượt phủ bờ mông, chân ngọc tinh xảo không mang vớ, chầm chậm đạp lên tuyết đọng, không nhanh không chậm đi tới nơi này.

Trăm mét, dừng lại, thu ô.

Vù vù…

Gió tuyết quét qua, Yên Liễu Thanh nhắm mắt đứng lặng, gương mặt mệt mỏi rã rời, tóc tùy ý bay trong gió, giống như tuyết liên vùng cực không nhiễm bụi trần.

Một lát sau, mắt đẹp mở ra, nhíu mày.

- Không có manh mối nào nữa hay sao?

Nhìn lướt qua tuyệt địa không khí trầm lặng, không có nửa phần khí tức, đôi mắt của nàng híp lại, im lặng một lát, mở ô xoay người rời đi.

Thời điểm rời đi, Yên Liễu Thanh hơi dừng chân, cảm ứng đám người chung quanh, những người này đều tới đây tìm bảo.

Nàng cau mày, ngón tay ngọc cong lại bắn ra, một miếng hoa tuyết hạ xuống nhanh như điện bắn vào nơi đây, hoa tuyết tiêu tan, ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ chiến trường.

Ánh sáng trắng tiêu tan, cả tòa chiến trường biến thành một khối băng trong suốt lấp lánh, có thể thấy được hàn băng, thảo mộc, thậm chí bông tuyết lơ lửng trên không trung.

Núi cao rừng rậm.

Sông băng, thuyền nhẹ.

Một lão nhân khoác áo tơi đội nón lá rộng vành, cần câu, cầm gậy tre ngủ gật, thỉnh thoảng, giương mắt nhìn mồi nhử, hiện ra một tia màu đỏ tươi.

Gió lạnh quét qua, tuyết bay lả tả, đuôi thuyền xuất hiện nữ tử váy trắng.

- Quốc Sư phủ Thiên Giáp đường Yên Liễu Thanh ra mắt tiền bối.

Yên Liễu Thanh giọng nói kỳ ảo, không xen lẫn một tia tâm tình, váy trắng tung bay, giống như cơn gió tùy thời có thể rời đi.

- A, chuyện gì.

Lão già vẫn không mở mắt, cũng không có ý định xoay người lại.

- Một đoạn thời gian trước, Mê Vụ Sâm Lâm sinh ra đại biến, có một người thanh niên sử dụng bí thuật ép lui Quỷ tộc Tôn Giả phân thân, chuyện này rất quan trọng, liên lụy rất nhiều, ta muốn biết người này bây giờ ở nơi nào

- Ngươi tới hỏi ta? Ta có rảnh rỗi như vậy sao, một ngày đều chạy khắp nơi?

Lão già mở mắt ra, đôi mắt đỏ như bảo thạch, thản nhiên liếc mắt nhìn nữ tử, giọng điệu không hài lòng:

- Hơn nữa Nhân tộc các ngươi đánh giết Quỷ tộc, không liên quan đến ta, ngươi hỏi sai đối tượng.

- Như vậy, là Liễu Thanh mạo phạm.

Nữ tử nghe vậy, giống như sớm có dự đoán, hai mắt bình tĩnh, cúi thấp người hành lễ, mặt không đổi sắc, lùi lại mấy bước, nàng muốn rời đi.

- Ngáp ~ tính toán thời gian, nhật tinh và nguyệt tinh sắp giao hòa, năm mươi năm phất tay mà qua, Thiên Quan đại đạo lại sắp mở ra?

Lão già vươn vai một cái, giọng điệu lạnh lùng, có phần ám chỉ hỏi một câu.

Yên Liễu Thanh sửa lại tóc đen tán loạn trên trán, nàng gật đầu nói:

- Đúng vậy, khoảng cách Thiên Quan mở ra cũng chỉ còn một hai năm, chỉ là lần này nghe nói tình huống bên kia thật không tốt, sợ rằng lần này Thiên Quan sẽ thê thảm hơn ngày xưa rất nhiều.