Chiếc Chevrolet màu xanh lá cây
Một thanh niên ra nước ngoài tìm việc làm. Anh ta hứa với mẹ mình sẽ gọi điện thoại ngay khi tới nơi. Nhưng anh đã không gọi. Bí mật…
* * *
Philip Timfield, chàng trai trẻ ở Seattle, Mỹ, cảm động ôm hôn mẹ. Bà mẹ cũng cảm động nhìn con: Đây là lần đầu tiên trong đời con bà rời mái nhà thân yêu để sang nước láng giềng Canada ở bên kia biên giới.
Anh ngồi sau tay lái chiếc Chevrolet màu xanh lá cây và sẽ đến gặp một ông Queaver nào đó ở Vancouver – theo rao vặt cần nhân viên đăng trên báo Seattle News .
Philip, 21 tuổi, tóc nâu, hơi nhỏ con, từ sau khi cha qua đời và người anh lập gia đình ở riêng, trở thành người duy nhất kiếm cơm trong gia đình để nuôi mẹ, bà Josephine Timfield.
Vào lúc hai mẹ con từ biệt, còn có Ann Lurmond, hôn thê của Philip. Cô dặn:
— Gọi điện cho em nữa nghen.
Và vào giây phút cảm động ấy, còn có cả vợ chồng Craig, anh trai của Philip; Carolyn, cô em út; vợ chồng Shirley, chị của Philip. Ai nấy đều chúc anh thượng lộ bình an và may mắn trong công việc mới.
Theo lý, ngay tối hôm đó Josephine Timfield phải nhận được điện thoại của con trai, vì đường đi từ Seattle đến Canada chẳng bao xa. Nhưng suốt đêm ấy bà không chợp được mắt vì chẳng thấy tin tức gì của Philip. Bà nghĩ ra đủ mọi giả thuyết để trấn an mình, nhưng thời gian càng trôi đi bà càng thấy chỉ còn có thể xảy ra một trong hai tình huống: tai nạn hoặc bị thủ tiêu. Chỉ vậy mới có thể khiến con trai không gọi điện về mẹ mình.
Rồi những ngày tiếp theo cũng thế. Những thành viên khác trong gia đình cũng chẳng nhận được bất cứ tin tức gì của Philip, không điện thoại, không thư từ. Ai nấy đều ngày càng lo ngại.
Sau hai tuần, tin chắc đã xảy ra tai hoạ, bà Josephine Timfield đến trụ sở cảnh sát Seattle. Sau hơn hai giờ chờ đợi, bà gặp trung uý Lionel de Smith, trình bày sự việc và kết luận: “Con trai tôi đã bị giết chết. Các ông phải điều tra xem thử ai là thủ phạm.”
Nhưng trung uý Smith chỉ đơn giản cho rằng chàng thanh niên kia đã lơ đãng hoặc quá bận với công việc mới nên quên không gọi điện thoại về nhà. Đơn giản vậy thôi. Ông trấn an:
— Rất tiếc tôi không thể làm gì hơn, thưa bà. Nếu bà có tin gì mới, hãy cho tôi biết ngay và khi ấy chúng tôi sẽ có hành động thích hợp. Giờ xin tạm biệt bà.
Mấy bữa sau, với vẻ mặt lo ngại khiến bà như già thêm hàng chục tuổi, Josephine Timfield có Ann Lurmond, hôn thê của Philip tháp tùng, trở lại đồn cảnh sát. Lần này bà cầm theo tờ báo Seattle News có đăng mẩu rao vặt khiến Philip sang Canada: “Việc làm cho người độc thân có xe hơi, tự do đi lại. Lương khởi điểm 1.800 USD mỗi tháng.” Nhưng hỡi ơi, lại một lần nữa trung uý Smith không thể làm gì hơn. Ông còn khuyên bà nên trực tiếp đến toà soạn báo Seattle News .
Nhưng trưởng ban biên tập tờ báo đáp lời bà… trớt huơ: “Chúng tôi không thể cho phóng viên điều tra, trừ phi cảnh sát mở hồ sơ.” Cả hai người phụ nữ chỉ biết bật khóc vì giận và vì thất vọng.
Thêm một tuần nữa lặng lẽ trôi qua, và bỗng nhiên, giữa lúc vừa thất vọng vừa buồn rầu, có tình tiết mới: điện thoại reo vang tại nhà Josephine Timfield. Đó là giọng Ann Lurmond, đầy xúc động và phấn khích: “Má ơi, con vừa thấy chiếc xe hơi của anh Philip lúc đang ngồi trên taxi. Con biết chắc là xe của ảnh nhờ một vết trầy nhỏ ở giảm sốc sau xe khi chúng con đi pic-nic hồi tháng trước.” Nhưng không chỉ nhiêu đó. Ann thở gấp, tiếp tục kể: “Nhìn thấy xe của anh Philip do người lạ lái, con kêu taxi chạy theo. Khi người lạ dừng xe vô một cửa hàng, con gọi cảnh sát, giải thích mọi việc và cảnh sát mời ông ta về trụ sở. Nhưng ông ta xô mọi người, cố chạy trốn. Cảnh sát phải đuổi mãi mới bắt được. Hiện ông ta đang bị còng tay dẫn về trụ sở, chờ thẩm vấn. Con sẽ nói thêm với má ngay khi có tin gì mới.” Và cô cúp máy.
Vài phút sau, Ann có mặt tại nhà Josephine, đi cùng hai nhân viên cảnh sát. Việc thẩm vấn kẻ lạ mặt không đi đến đâu. Phải, ông ta lái chiếc xe hơi của Philip do Philip đã bán xe cho ông ta. Ông ta có đầy đủ giấy tờ hợp pháp về việc mua bán. Xe bán với giá 6.000 USD.
Ann kể rõ hơn, theo người này, ông Queaver, chủ mới của Philip, đã yêu cầu anh bán xe vì máy xe hơi Chevrolet không đủ mạnh để thích hợp với công việc mà anh đảm nhiệm. Ông ta cho biết thêm Queaver và Philip đã đi theo con đường dẫn đến vùng Black Mountain. Ông ta tả Queaver trạc tứ tuần, có khổ người cao lớn, lực lưỡng, tóc đen và hơi xoăn.
Josephine Timfield la lớn:
— Nhưng người lái xe của con trai tôi tên gì?
Một nhân viên cảnh sát từ tốn lên tiếng:
— Ludwig Vallier – và ông ta còn đưa cho bà cả địa chỉ của người đàn ông lạ mặt.
Josephine để ý thấy địa chỉ này cũng nằm trong vùng Seattle, phía vịnh Hornet, và bà nhớ ra đây chính là địa điểm mà Philip hẹn gặp ông Queaver, chủ nhân mới của con trai bà, trước khi anh lên đường sang Vancouver.
Toàn thể gia đình Timfield chất lên một xe hơi lớn, đến ngay địa chỉ mà cảnh sát vừa cung cấp. Rồi mọi người cùng quan sát căn nhà trong khi Josephine, lòng đầy cảm xúc, tiến tới gõ cửa nơi cư ngụ của người đàn ông có tên Vallier, quyết hỏi cho ra lẽ.
Nhưng chỉ có hai cô bé ra mở cửa. Trước khi Josephine kịp lên tiếng, một cô bé đã kêu lên:
— Nếu bà tới mướn nhà, bà không vô coi nhà được đâu. Cha cháu dặn vậy. Ổng không có nhà.
Và hai cô bé làm như muốn đóng cửa ngay lập tức. Bà Josephine cũng không muốn ở đây lâu làm gì, chỉ nói thêm với cô bé: “Về nói với cha cháu tôi là bà Kramer”, rồi quay lại xe hơi, nơi mọi người đang chờ bà.
Bỗng nhiên, một cặp vợ chồng dừng xe hơi ngay biệt thự kế bên. Josephine Timfield nhảy ra khỏi xe của con rể và tiến tới gần họ, lên tiếng:
— Xin lỗi vì quấy rầy ông bà, nhưng tôi có chuyện quan trọng với ông láng giềng của ông bà, ông Vallier. Tôi đã bán xe hơi cho ổng, nhưng ổng chưa trả đủ tiền. Ông bà có thể vui lòng báo trước cho tôi nếu ông bà phát hiện ông Vallier tính dọn nhà đi, được không ạ?
Cặp vợ chồng vui vẻ nhận lời, thậm chí còn cho bà Josephine số điện thoại của họ. Gia đình Philip, khá yên tâm, trở lại nhà, mệt nhoài.
Sáng hôm sau, những người hàng xóm của Vallier gọi đến Josephine:
— Chúng tôi có cảm tưởng Vallier và gia đình ông ấy sắp bỏ đi.
Josephine vừa cảm ơn xong, vội gọi đến cảnh sát. Cảnh sát lịch sự trả lời bà:
— Thưa bà, chúng tôi không thể có hành động nào khác. Cảnh sát đâu thể bắt giữ một người chỉ vì họ dọn nhà.
Nước mắt đầm đìa, một lần nữa bà Josephine thất vọng ra mặt. Bà kêu một đứa cháu, Norman, lái xe chở bà đến ngay biệt thự của Vallier.
Từ đàng xa họ đã thấy Vallier cùng vợ con đang chất đồ lên chiếc Chevrolet màu xanh lá cây của Philip, rồi cho xe nổ máy… Norman, theo hướng dẫn của Josephine, vội bám theo sau.
Nhưng Vallier, biết mình bị theo dõi, cho xe chạy rất nhanh và ngoằn ngoèo hòng “cắt” đuôi. Trong ba giờ đồng hồ, mặc dù xe cộ đông đúc vào chiều thứ Bảy, hai chiếc xe rượt nhau quyết liệt trên các đường phố Seattle, để cuối cùng Josephine và Norman mất dấu chiếc Chevrolet.
Nhưng bỗng nhiên như có phép lạ: Tại một giao lộ, họ lại bắt gặp chiếc xe của Vallier. Người đàn ông này, mệt đừ, quyết định dừng lại, mở cửa xe, bước ra. Đó là một người ốm nhách, tóc bạc hai bên thái dương, cử chỉ nóng nảy. Ông ta hỏi thẳng Josephine:
— Bà muốn gì ở tôi? Bà là ai?
— Tôi là bà Kramer.
— A! Chính bà đã tới nhà tôi hôm qua. Nhưng đó không phải lý do khiến bà theo dõi tôi mãi. Đã xảy ra chuyện gì?
Bà Josephine bình tĩnh:
— Tôi là mẹ của Philip Timfield, người sở hữu chiếc xe ông đang chạy.
Với vẻ khó chịu, Vallier kể chính ông ta cũng đọc rao vặt tìm việc trên báo Seattle News và tìm đến nơi phỏng vấn với hy vọng tìm được việc làm, nhưng bị từ chối do không có xe hơi. Và thêm: “Rồi, vài ngày sau tôi được ông Queaver gọi điện thoại nói con trai bà muốn bán xe bởi cậu ấy cần mua xe hơi với máy mạnh hơn. Cho nên tôi mới mua chiếc Chevrolet này.” Bà Josephine nóng nảy:
— Tại sao ông lại dọn nhà?
— Thưa bà, bà đã hỏi quá xa. Tôi nghĩ tôi khỏi cần trả lời. Đây, đây là địa chỉ nhà mới của tôi.
Và Vallier đưa cho bà Josephine, đứng chết trân, xem hợp đồng thuê nhà với đầy đủ thủ tục cần thiết. Bà ghi nhớ địa chỉ: 377, Little Daisy Gardens, Worstley Drive. Vallier chào tạm biệt, lên xe Chevrolet chở vợ con chạy mất.
Từ ngày ấy, với một linh tính kỳ lạ, Josephine Timfield, nhờ sự hỗ trợ của cả đại gia đình, thay phiên nhau theo dõi Vallier, riêng bà thỉnh thoảng đột xuất bước vào nhà ông ta. Bà còn ghi lại tất cả những số điện thoại mà Vallier gọi tới, nhưng mọi việc vẫn dẫm chân tại chỗ. Cứ mỗi lần thấy mặt bà, Vallier thẳng cánh xua đuổi, không thèm tiếp.
Rồi đến một ngày, Craig, anh trai lớn của Philip, nảy ra ý tưởng kể lại toàn bộ câu chuyện với Faits pers , một tờ báo lá cải địa phương. Ban biên tập vồ ngay lấy câu chuyện có nhiều tình tiết bất bình thường này đăng lên báo. Hai ngày sau khi báo phát hành, Vallier điện thoại hẹn gặp bà Josephine.
Craig hộ tống mẹ, lại còn mang theo ba công nhân làm tại xưởng của anh, ai nấy đều lực lưỡng, cao lớn. Nhưng Vallier không tới điểm hẹn. Tất cả bèn đến thẳng Worstley Drive. Vallier miễn cưỡng tiếp họ, nói bản thân ông ta cũng đang mở cuộc điều tra, và nếu có tin gì mới, ông sẽ báo cho bà Josephine biết ngay.
Và quả thực tin mới đã tới, dưới hình thức một lá thư tay, ký tên “Những người trong khu phố”. Thư đóng dấu Toronto, Canada, gởi đến toà soạn báo Faits pers . “Những người trong khu phố” thông báo Philip đang khoẻ mạnh, và “mọi người càng ít can thiệp vào công việc của anh ta, càng tốt cho tất cả mọi người.” Vallier, khi được hỏi, trả lời ông ta cũng chẳng hiểu gì cả và tỏ ra lo lắng.
Vậy rồi bí mật của câu chuyện sẽ kết thúc ra sao?
Có, hoàn toàn nhờ ngẫu nhiên. Một bữa nọ, trong khi mang xe hơi đi rửa, Craig bắt chuyện với một người lạ mặt cũng mang xe đến cùng chỗ rửa. Người lạ kể lại toàn bộ câu chuyện khiến Craig sửng sốt. Người lạ xưng tên William Purdom, kể ông ta cũng đọc rao vặt tìm việc trên báo Seattle News và tìm đến xin việc. Vì vậy, ông đã gặp nhân vật bí mật mang tên Queaver. Craig vội hỏi:
— Queaver hình dáng ra sao?
— Ốm nhách, tóc bạc hai bên thái dương và cử chỉ nóng nảy. Trông gian gian làm sao ấy.
Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, Vallier và Queaver chỉ là một. Purdom xác nhận điều này tại trụ sở cảnh sát Seattle. Lại trùng hợp thời gian có thông báo trên đài phát thanh người ta vừa phát hiện một tử thi bị chặt mất đầu quẳng trong một hố sâu. Người bị chết đã khoảng ba-bốn tháng.
Vallier bị bắt, thú nhận tất cả. Đơn giản ông ta chỉ cần một chiếc xe hơi. Philip tội nghiệp, ký vào hợp đồng làm công việc tưởng tượng mà Vallier đưa cho anh. Vallier đã lấy mẫu chữ ký này để giả mạo hồ sơ mua bán chiếc xe Chevrolet màu xanh lá cây.
Sau đó Vallier đã bắn một phát súng ngắn ngay ót Philip. Vũ khí vẫn nằm ngay trong chiếc xe hơi. Josephine Timfield nhận dạng đúng xác con mình – chẳng bà mẹ nào lại có thể nhầm lẫn về việc này dù xác chết đã bị chặt mất đầu để phi tang, và mặc dầu thời gian trôi qua đã khá lâu.
Một năm sau, Vallier bị kết án tử hình và tiếp đó đã đền mạng trên ghế điện.
Phóng tác theo một câu chuyện có thật