Cậu bé ngây thơ
Bà P. ngồi cạnh con trai trong phòng đợi của một dưỡng đường ở Portland, bên bờ biển Đại Tây Dương nước Mỹ.
Trời đẹp vào buổi sáng tháng Sáu năm 1989. Bà P. quay sang nói với con:
— Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả, Billy à, đừng lo.
Billy hít mũi:
— Đây có mùi gì khó chịu…
— Đó là mùi của bệnh viện, mùi ê-te. Chút xíu nữa chúng ta sẽ vô vườn, ở đó có hoa thơm.
— Con không thích mùi ê-te. Nó còn tệ hơn cả mùi nước hoa.
Rồi cậu cười, nụ cười làm cậu càng thêm tươi đẹp. Mà cậu đẹp trai thật. Hai nữ y tá đi ngang phòng không ngăn nổi liếc nhìn cậu. Billy P. có thân hình lực sĩ, cân đối, như một pho tượng Hy Lạp. Có điều mặt cậu còn quá trẻ, với mái tóc vàng óng và cặp mắt xanh biếc, môi đỏ hồng thơ ngây. Mấy ai đoán được cậu bé đẹp như thần Apollo này, cao 1,76 mét, nặng 70kg mới 13 tuổi! Hơn thế, cậu lại đang chờ khám tâm thần…
Thời gian chờ đợi tiếp tục trôi qua trong khi bà P. nhớ lại dĩ vãng – dĩ vãng mà mỗi khi nghĩ đến bà lại đau nhói trong tim.
… Billy mới tám tháng tuổi, tại sao bà lại vô bếp bỏ cậu bé một mình nhỉ? Tiếng thét chói tai của cậu khiến bà vội bỏ dở việc bếp núc, nhưng đã quá trễ. Billy, mà bà đặt kế bên bếp gas, bị phỏng nặng nơi bàn tay trái. Bác sĩ chữa lành vết thương, nhưng nói với bà:
“Tôi e vết sẹo thật sự nằm trong tâm hồn cháu. Có thể suốt đời Billy sẽ sợ lửa một cách bệnh hoạn.”
Bà P. liếc nhanh vết sẹo tím vẫn nằm đó, nơi bàn tay trái của con bà, nhưng vết sẹo bên trong, nghiêm trọng hơn nhiều, bà không sao thấy hết…
Từ đó, nhiều lần trong giấc ngủ cậu bé cựa mình, la lên: “Lửa! Lửa cháy!”.
Rồi Billy lớn lên rất nhanh, vượt đồng bạn cùng lứa tuổi. Lúc cậu lên sáu, khi cha mất, Billy bằng đứa bé mười tuổi. Về việc cha cậu mất, bà P. giải thích với con: “Cha con đi nghỉ hè”. Cậu bé không hỏi gì thêm.
Tuy nhiên, ngược với thể chất, trí tuệ Billy phát triển rất tệ. Cậu học hành luôn đứng chót lớp và đến năm 11 tuổi thì mẹ cậu đành cho con nghỉ học. Cậu lại đặc biệt nhạy cảm với mùi vị, rất sợ mùi nước hoa, không bao giờ lại gần chị mình từ khi cô ta xức nước hoa.
Nghỉ học, cậu ở nhà phụ mẹ giặt ủi (bà P. là thợ giặt ủi). Một hôm cậu nói với mẹ: “Con sẽ làm giống cha. Con đi nghỉ hè.” Ba ngày sau, cậu về nhà, nói với mẹ khi bà hỏi “Con nghỉ trong rừng thông gần bờ biển. Mùi nhựa thông dễ chịu lắm”…
Bác sĩ đã vô tới. Ông hỏi bệnh nhân 13 tuổi nhưng cao hơn ông gần một cái đầu:
— Billy, cậu biết viết không?
— Viết để làm gì? Nếu tôi câm mới phải viết. Đàng này tôi nói được mà.
— Tốt… Cậu biết coi giờ chớ?
— Tôi khỏi dùng đồng hồ. Khi tôi không ngủ thì đó là ban ngày.
Buổi trưa là lúc tôi đói và lúc tôi lại đói nữa thì là buổi tối.
— Trả lời thẳng thắn, Billy, cậu có thích đi học không?
— Có, tôi thích mùi phấn lắm.
— Cậu nghĩ thế nào về các cô gái?
— Tôi không muốn đến gần họ vì họ xức nước hoa.
Sau đó bác sĩ trao đổi riêng với bà P. rằng con bà có vấn đề về tâm thần, không chỉ do tai nạn mà còn do những nguyên nhân sâu xa hơn, về cấu tạo thể chất, về di truyền… Cần khám Billy kỹ hơn vì “cậu ta khó sống bình thường trong thế giới của chúng ta. Hiện cậu chưa để ý đến nữ giới, nhưng khi bản năng tình dục thức dậy, có thể cậu sẽ cư xử như một con vật.”
Bà P, cám ơn bác sĩ, nhưng trong thâm tâm, bà đã quyết định. Không, bà không muốn xa con trai. Nếu để cậu khám kỹ hơn, rất có thể Billy sẽ bị nhốt trong bệnh viện tâm thần. Bà sẽ để cậu ở nhà và chăm sóc cho cậu. Bà không hề biết rằng bà đã quyết định sai lầm về số phận của Billy, không phải chỉ một mình cậu.
* * *
Một năm đã trôi qua. Billy không cao thêm bao nhiêu nhưng ngày càng đẹp tuy trí tuệ chẳng hề phát triển. Cậu giúp mẹ giao quần áo đã giặt ủi đến các khách hàng.
Thỉnh thoảng cậu vẫn “đi nghỉ hè”. Mẹ cậu không còn lo sợ nữa. Bà biết cậu sẽ trở về sau ba – bốn ngày. Cậu chỉ quanh quẩn trong rừng thông, và đôi khi lân la đến trạm xăng vì cậu thích mùi thông và mùi xăng.
Tháng Giêng năm 1992 xảy ra sự cố đầu tiên. Trong số khách hàng mà cậu giao quần áo giặt có bà Benson, một goá phụ trẻ đẹp. Mỗi khi Billy đến nhà, bà Benson thường cười tươi với cậu, nhưng cậu bé ngây thơ chẳng hề để ý.
Hôm ấy, khi Billy đến gõ cửa nhà bà Benson như thường lệ, cậu nghe tiếng bà “Cửa đang mở, cứ vô đi Billy. Tôi đang ở phòng khách.”
Billy bước vô phòng khách. Bà Billy đang ngồi trên ghế bành, mặc áo ngủ hở cổ. Trên bàn trước mặt bà có chai rượu, hai chiếc ly và bánh bông lan.
“Uống ly rượu Porto được chớ, Billy?”
Billy cảm động. Cậu bước tới gần, người phụ nữ mời cậu ngồi xuống kế bên bà. Nhưng cậu không biết mình phải làm gì, nên đưa cả hai bàn tay ra phía trước. Bà Benson, sau một thoáng ngạc nhiên, hốt hoảng đứng dậy, bước lui. Billy cứ lừng lững bước tới, hai bàn tay xoè rộng. Bà Benson đã dựa lưng vào tường, hết chỗ lùi… Chợt Billy la lên một tiếng kinh khủng, quay đầu bỏ chạy.
Tối hôm ấy, cậu kể hết với mẹ: “Mẹ có biết không, bà ta xức nước hoa nên con sợ quá, chạy mất. Nếu không, con cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Từ ngày đó, bà P. quyết định không cho Billy đi giao quần áo nữa. Cậu ở nhà, chăm sóc vườn tược, làm công việc nội trợ và phụ bà giặt ủi. Tuy nhiên thỉnh thoảng cậu vẫn “đi nghỉ hè”, nhưng cậu ít đến rừng thông mà khoái đến bến cảng hơn, nơi đó khoảng khoát, đông người, thoang thoảng mùi xăng dầu.
Một tối tháng 7-1992, lúc cậu đang ngắm mặt trời lặn thì có tiếng gọi từ phía sau:
— Chào cậu đẹp trai tóc vàng!
Billy quay lại. Đó là một cô gái mặc váy đầm màu xanh. Billy tiến lại phía cô. Cô không có mùi nước hoa. Cậu rờ thử tay cô. Cô gái cười:
— Đâu lẹ vậy. Hai mươi đô-la!
Billy không hiểu. Cậu có xài tiền bao giờ đâu. Cậu rờ túi, móc ra mười đô, đưa cho cô gái. Cô gạt tay cậu: “Phải hai mươi đô!”.
Điều Billy quan tâm bây giờ là cô gái nên cậu bỏ rơi tờ mười đô, ôm lấy cô. Cô gái la lên. Billy không thích cô la nên cậu chẹn cổ cô. Một lát sau, cô gái mềm nhũn trong tay cậu. Billy nhìn cô, chẳng hiểu gì cả. Cậu chỉ không muốn cô la chớ có làm gì hại cô đâu!
Khi cậu trở về nhà, đã là ban đêm. Bà P. hiểu ngay sự việc, mặc dù Billy kể tiếng được tiếng mất. Bà hiểu con bà đã giết người. Đáng lẽ bà phải theo lời bác sĩ tâm thần. Giờ thì đã quá trễ. Bà quyết định không cho Billy “đi nghỉ hè” nữa, cho đến khi bà cho phép.
* * *
Ở Portland, cuộc điều tra về cái chết của cô gái mại dâm đi vào ngõ cụt. Các nhân chứng đều biết cậu thiếu niên tóc vàng mắt xanh thường đứng lặng hàng giờ ngắm mặt biển ấy. Có người đã bắt chuyện với cậu. Và ai cũng nhất trí rằng đó là một cậu bé ngây thơ. Cảnh sát cũng nhận thấy vậy, nên chuyển qua hướng khác: bọn buôn lậu ma tuý, những tên bạo dâm… Sáu tháng sau, cuộc điều tra vẫn dậm chân tại chỗ.
Một tối tháng Giêng 1993, bà P. nói với Billy sau bữa tối: “Con có thể đi nghỉ hè được, nhưng cấm không được bén mảng đến bến cảng.”
Đã lâu lắm không ra khỏi nhà nên Billy rất thích thú. Cậu đi loanh quanh trong xóm, hít thở… Bỗng cậu dừng lại, quay đầu tìm kiếm. Có mùi gì đó trong không khí… Mùi khói! Vậy ắt có lửa đâu đây.
Thay vì bỏ chạy, cậu tiến thẳng lại nơi phát sinh ngọn lửa. Lâu nay, cậu hết sợ lửa, nhưng ngược lại luôn tự nhủ phải dập tắt lửa vì nó có thể làm phỏng người khác. Kia rồi, trong vườn có một phụ nữ đang đốt lá khô. Bà ta cản Billy khi cậu cố dập tắt ngọn lửa khiến cậu nổi nóng, bóp cổ bà… Lúc cảnh sát đến, Billy vẫn đứng đó, ra sức ngăn đám cháy…
Billy được đưa vào bệnh viện tâm thần, nơi đáng lẽ cậu đã vào từ lâu. Còn mẹ cậu ra toà về tội không tố cáo người phạm tội và đồng loã che giấu tội phạm để hắn tự do hành động.
Dịch từ một truyện của Bellemare