← Quay lại trang sách

Tôi là cảnh sát

— Anh nói giỡn. Anh có mang theo súng không?

— Luôn mang theo. Súng là vợ anh, là người bạn thân nhất của anh mà.

Tôi nghĩ cô ả đã cắn câu. Quầy rượu tối hù và vắng vẻ. Cô ả bước vô khi tôi đã uống xong hai ly và liếc mắt ra hiệu cho đến khi tôi đưa tay vẫy.

— Uống nữa nghen – Tôi vừa mời vừa cạn thêm ly nữa. Cô ả uống rượu gin pha nước cam, thứ nước uống dành cho mấy bà già khú. Cô xưng tên Rusty, tóc đỏ, mặt mũi khá kháu khỉnh, quần áo hơi bị “nghèo”.

Chờ Rusty uống một hơi, tôi bảo:

— Giờ em kể cho anh nghe về em đi.

— Chẳng có gì nhiều. Sau khi hôn nhân đổ vỡ, thằng chồng quay qua chung sống với mẹ em, thế là em bỏ nhà đi hoang, tự kiếm sống.

Để em trả tiền ly tiếp theo.

Cô xin phép vô toilet xong mới trở ra:

— Em hơi đói. Tiệm này có gì dằn bụng không?

— Có chớ, nhưng chẳng ra gì. Người ta đến quầy rượu không phải để ăn. Nhưng chúng ta có thể tới nhà hàng.

— Khoan, uống xong ly em kêu đã. Anh kể em nghe tại sao anh vô nghề cảnh sát đi.

Tôi cười:

— Cha anh là cảnh sát. Không phải thứ cừ. Anh theo truyền thống gia đình.

— Và để chứng tỏ anh cừ, phải vậy không?

— Tuỳ em nghĩ. Chúng ta đi ăn thôi.

— Em không có xe hơi. Hay chúng ta đón taxi.

— Không sao, anh có xe, đậu gần đây thôi.

Chúng tôi bước ra khỏi quầy rượu. Rusty nép sát vào người tôi. Cô ả nhỏ con, đầu chỉ đụng vai tôi. Càng dễ xử lý. Cô mỉm cười:

— Không hiểu sao bỗng dưng em sợ. Chắc anh có đọc báo về một tên chuyên giết phụ nữ trong mấy tháng qua tại thành phố Boston này chớ? Năm người rồi thì phải.

— Có. Sáu – Tôi chỉ nói láo một phần. Chút xíu nữa mới là sáu.

– Đáng lẽ nếu sợ em không nên ra ngoài một mình vào ban đêm, lại bắt chuyện với người lạ.

— Nhưng liệu có chuyện gì xảy ra với em nào? Em đi cùng với một cảnh sát, giỏi nữa là khác, và nếu có chuyện gì anh sẽ bảo vệ cho em.

Ở nhà một mình hết đêm này qua đêm khác chán lắm.

Vậy ra cô ả sống một thân một mình, quá tiện. Tôi dụ:

— Hay là như vầy. Nhà em còn gì ăn không? Vô tiệm tốn tiền, vả lại cũng đã hơi muộn, mà quanh đây chẳng có nhà hàng nào ra hồn.

Cô càng nép sát hơn vào người tôi:

— Chỉ còn ít thịt nguội và mấy quả trứng. Em làm biếng nấu ăn lắm. Thường em bạ đâu ăn đấy cho qua. Nếu anh không ngại… Nhưng túi của anh có cái gì cồm cộm thế này?

Tôi móc túi ra chỉ cho cô thấy “cái cồm cộm” là chiếc còng răng:

— Đồ nghề của cảnh sát đó em, là vật bất ly thân cùng với khẩu súng.

Căn hộ của Rusty hơi bề bộn. Tủ lạnh của cô đúng là chỉ có mấy khúc thịt nguội và ít trứng gà. Rusty đặt nước sôi pha cà-phê và thái jambon, xúc xích, chả lụa trong lúc tôi lui cui chiên trứng. Xong việc trước, cô vô phòng tắm trang điểm lại chút dung nhan. Tôi lục ngăn kéo bếp. Tốt nhất là sử dụng con dao ngay trong nhà nạn nhân. Khỏi mất công huỷ bỏ vũ khí, xoá dấu vết. Chỉ có mỗi một con dao nhíp mũi nhọn. Hơi nhỏ nhưng dùng được. Tôi bỏ luôn con dao vô túi quần.

Món trứng chiên đã xong và cô ả vẫn còn trong nhà tắm. Tôi sẽ để Rusty ăn trước, kể cho cô ả nghe vài câu chuyện bịa đặt về cảnh sát. Thường các cô sẽ bị kích động. Tôi gõ cửa phòng tắm:

— Thức ăn xong rồi.

— Em ra ngay.

Và cô ta bước ra, gợi cảm trong chiếc áo choàng mỏng màu hồng mỏng tanh, mùi nước hoa thơm lừng. Tôi mở to mắt. Cô cười cười:

- Anh có thích em mặc chiếc áo này không?

— Rất rất thích. Có lẽ chúng ta sẽ ăn sau…

Tôi còn đang suy nghĩ nên thực hiện công việc tại phòng ăn hay phòng ngủ thì chính Rusty gợi ý:

— Vậy chúng mình vô phòng ngủ đi anh.

Chính cô ả chọn chỗ nên đừng trách gì tôi. Đèn trong phòng ngủ toả ánh sáng mờ mờ. Rusty nằm lăn trên giường, còn tôi ngồi xuống cạnh giường, bàn tay nhẹ nhàng thọc vô túi quần cầm sẵn con dao. Bây giờ là lúc nên cho cô ả biết rõ sự thật. Tôi lên giọng:

— Rusty, thực ra anh không phải là một nhân viên cảnh sát đâu. Anh đã bị đuổi việc…

Rusty ngồi nhỏm dậy khi thấy tôi rút con dao ra. Cả hai tay cô ả cầm con gấu con nhồi bông đưa ra phía trước, dùng làm chiếc khiên như cố che chắn. Hừ con gấu bông đồ chơi làm sao bảo vệ nổi cô gái nhỏ con này! Hình như cô vẫn còn chưa hẳn tin lời tôi khi cất giọng run run:

— Anh đừng giỡn, em sợ lắm.

Đến nước này thì nên huỵch toẹt cho xong. Với lại cần gì phải giấu giếm nữa cho mệt. Tôi cười gằn:

— Không phải lúc giỡn. Nói thật với cô, tôi chính là thủ phạm đã gây ra năm vụ giết các cô gái tại thành phố Boston này. Tại sao các ả ngu ngốc, cả tin đến thế không biết. Bây giờ đến lượt cô, Rusty, không đau lắm và cũng chẳng lâu đâu.

Tôi thọc tay lấy ra chiếc còng, chuẩn bị còng tay cô gái …

Bỗng Rusty giật tay ra khỏi con gấu nhồi bông, trên tay cô là một khẩu súng ngắn nhỏ xíu:

— Mikey, anh đã bị bắt. Tôi là nhân viên cảnh sát hoá trang. Chúng tôi đã biết nhân dạng anh qua lời kể của nạn nhân thứ năm, trước khi cô ấy thật sự qua đời. Và tôi đã được cài bố trí theo dõi, gài bẫy anh.

Hừ, khẩu súng ngắn nhỏ xíu, chẳng có gì đáng ngại. Tôi vung tay thật mạnh, quật chiếc gối vào cổ tay Rusty, cùng lúc rút khẩu Colt ra…

Nhưng đúng lúc ấy, cửa phòng tắm của Rusty bật tung, gần nửa tá cảnh sát ai nấy súng ống trên tay lăm lăm chĩa ngay người tôi.

Phóng tác