← Quay lại trang sách

Du lịch Mexico

Ngoài anh bạn Willie ở căn hộ kế bên, tôi chẳng có ai quen biết tại thành phố này. Trừ khi xảy ra phép lạ tôi mới tiếp tục ở lại đây vì việc làm chưa có, tiền thuê nhà lại vừa tăng lên.

Điện thoại chợt reo vang. Tiếng Willie: “Anh đi mua đồ với tôi được không? Tôi đang chuẩn bị cho một chuyến du lịch và cần anh làm cố vấn.”

Thật khổ. Willie khoái du lịch và tôi lập tức đưa đề nghị anh nên đi Mexico, vì đó chính là nơi tôi hằng ao ước tới thăm mà chưa có dịp, đúng ra là chưa có tiền. Nhưng tôi làm gì may mắn được thừa hưởng một gia tài kha khá để chỉ việc ăn chơi như Willie. Mỗi khi đi chơi xa, Willie đều đưa chìa khoá nhờ tôi coi nhà, tưới cây, cho cá (kiểng) ăn. Đi đến đâu anh đều chịu khó gởi bưu thiếp cho tôi (nhưng do chữ viết quá xấu, nên luôn đánh máy); rồi khi về anh cũng không bao giờ quên mua tặng tôi quà lưu niệm – có điều toàn những thứ cà tàng, chẳng đáng giá gì.

Vừa gặp tôi, Willie nói ngay, vẻ mừng rỡ: “Tôi muốn mua quần áo mới để đi Mexico nên phải nhờ anh.” Willie không có xe hơi và rất ghét lái xe. Chúng tôi có cùng khổ người, khuôn mặt hao hao và Willie lại không có con mắt mỹ thuật. Bữa nay, sắm xong quần áo anh còn mua thêm hai va-li đắt tiền, xong hào phóng mời tôi ăn trưa tại một nhà hàng sang trọng. Trong bữa ăn, do đang mải nghĩ đến một vấn đề quan trọng nên thoạt đầu tôi không để ý đến những gì Willie nói, rồi bỗng tôi nhận ra anh đang nói về Monica. Tôi hỏi:

— Cô ấy vẫn ở Florida?

— Tất nhiên, cho đến giữa tháng Tư. Có khi nào cô ấy viết thư, gởi e-mail hay gọi điện thoại cho anh không?

— Tôi ấy à? Mắc mớ gì cô ấy lại gọi cho tôi?

— Thì tôi hỏi cho biết vậy thôi.

— Cô ấy là bạn anh, qua anh mới biết tôi, nên cô ấy không gọi tôi là hợp lý. Nhưng có chuyện gì mà anh hỏi vậy?

Willie đưa tay lên môi:

— Anh biết Monica đấy. Cô ấy biết giữ bí mật lắm.

— Bí mật gì?

Willie chỉ cười và chuyển đề tài. Monica là bạn gái lâu năm của Willie và anh từng nhiều lần nói đùa về lễ đính hôn giữa họ. Tôi đã đôi lần gặp cô tại căn hộ của Willie và nhận xét cô khá dễ thương tuy hơi ranh mãnh. Tôi bảo:

— Anh không còn trẻ nữa, Willie. Mai mốt đây ai chăm sóc anh khi trái gió trở trời? Nếu anh thật lòng muốn cưới Monica, sao không đưa cô đến Mexico hưởng tuần trăng mật luôn thể?

- Monica không ưa Mexico.

Tôi không nói nữa, vì tôi cũng có bí mật của tôi. ***

Tôi điểm lại kế hoạch. Monica vẫn ở Florida cho đến giữa tháng Tư. Căn hộ của Willie bị khoá, tôi giữ chìa khoá. Bưu thiếp anh ta gửi khi đi du lịch chỉ đánh máy. Vậy Monica sẽ nhận được ít tấm bưu thiếp, cả tôi nữa cũng sẽ nhận được như vậy.

Việc Willie có thật sự đến Mexico thì ai thèm để ý? Anh ta một mình một thân, không anh chị em ruột. Họ hàng thân thuộc anh ta ít giao du. Và chuyện một du khách mất tích tại xứ sở bao la này đâu phải chưa từng xảy ra? Nay thêm một người nữa mất tích thì có gì là lạ?

Tôi gõ cửa phòng Willie vào quãng nửa đêm chủ nhật, thấy anh ta đang xếp quần áo vô hai chiếc va-li mới. Anh có vẻ thoáng ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng trấn tĩnh lại ngay và vui vẻ chỉ cho tôi:

— Giấy tờ và vé máy bay của tôi để ở ngăn này này. Khi chúng ta đến sân bay tôi sẽ đưa chìa khoá nhà cho anh, vì thế nào anh cũng chở tôi đi, phải không nào?

Hừ, cũng lại nhờ tôi. Cái gì cũng nhờ đến tôi mà không thèm để ý tôi đang nghĩ gì, muốn gì. Phen này Willie hẳn sẽ biết, nhưng khi biết thì mọi việc đã quá muộn.

Công việc tiến hành êm xuôi đúng như tôi sắp xếp. Nhân lúc Willie đang cắm cúi xếp đồ, tôi chỉ việc cầm gậy thẳng cánh đập hai cú vào ngay đầu anh ta là Willie chết thẳng cẳng. Tôi bỏ xác anh ta vô bao plastic, nhét trong tủ lạnh, rồi lau chùi hiện trường thật sạch sẽ. Ngày mai Willie đi Mexico, phòng anh ta sẽ khoá trái cửa, chẳng ai ra vô. Đi Mexico về, tôi chỉ việc mang bao ra chôn trong cánh rừng gần đó là xong.

Chợt chuông điện thoại reo vang. Tôi đứng bất động trong một giây, tim đập thình thịch. Nhưng tôi biết mình không thể giả bộ không nghe. Tiếng Monica ở đầu dây bên kia:

— Phải anh Willie đó không?

Tôi do dự giây lát trước khi lên tiếng:

— Rất tiếc, Willie đang ngủ. Anh ấy quá mệt nên muốn nghỉ một lát trước khi ra sân bay.

— Ủa, ra là anh!

Tôi cố giải thích:

— Tôi… tôi giúp anh Willie sắp xếp đồ đạc do anh ấy cảm thấy không được khoẻ lắm.

Cô ta ngập ngừng khiến tôi cảm thấy bối rối. Có điều gì bất bình thường trong giọng nói của tôi chăng? Rồi cô lên tiếng:

— Đáng lẽ tôi không nên gọi điện khuya khoắt như vầy. Anh nói thật tôi nghe đi, Willie có nói anh nghe điều gì không?

Tôi vôi hỏi:

— Về cái gì?

— Về bí mật của chúng tôi.

Tôi đâm hoảng:

— Bí mật nào?

Tôi thở ra một hơi khi cô gái đáp:

— Không có gì đâu. Chúng tôi giỡn ấy mà…

* * *

Tôi để xe hơi ở nhà và đón taxi ra sân bay. Tôi thuộc nằm lòng kịch bản. Tôi là Willie Van Netten và sẽ mang lốt con người này trong một tháng. Tôi ngồi ở ghế chờ làm thủ tục, chỉ nửa giờ nữa là lên máy bay, và mọi chuyện đều tốt đẹp.

Nhưng, chợt một bóng dáng quen quen bước tới. Không, không thể nào là Monica. Mới hồi khuya cô còn từ Florida gọi điện thoại mà! Không kịp, cô đã thấy tôi, miệng cười vui vẻ:

— Ồ! Tôi cứ lo mình bị trễ. Willie và tôi đã tính toán từng phút, nhưng tôi vẫn lo. Ủa, mà Willie đâu?

— Ơ… ơ… Monica, sáng nay trời lạnh nên Willie khó ở…

Monica xụ mặt:

— Trời, vậy mọi việc hỏng cả. Chúng tôi không muốn anh biết cho đến phút chót. Đêm khi hôm Willie nói với anh rồi phải không? Khi tôi gọi điện thoại nghe giọng anh là lạ. Cả hai chúng tôi đều nghĩ về anh, nhưng chính tôi gợi ý cho Willie. Anh ấy vốn rất dễ thương và tốt bụng, có điều hơi chậm hiểu khi nghĩ đến người khác. Anh có nghĩ bí mật của chúng tôi là gì không nào?

Tôi vẫn còn đang hoảng loạn, nói đại:

— Hai người làm đám cưới? Tôi ngạc nhiên…

— Không, không. Tôi muốn nói đến chuyến du lịch. Willie muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với anh. Từ lâu anh đã giúp Willie quá nhiều. Có điều chúng tôi không rõ anh thích gì, nên mới bày mẹo và nhờ vậy biết anh thích du lịch Mexico. Cho nên anh ấy mua sắm quần áo, va-li cho anh, định đến phút chót mới cho anh biết. Chúng tôi muốn xem nét mặt anh ra sao khi mở giấy tờ ra, thấy tên anh trong vé. Còn chúng tôi, chúng tôi ở lại đây, hưởng tuần trăng mật. Tôi đâu có thích Mexico, Willie biết vậy mà. Anh ấy còn gửi cho anh một bì thư, đây nè.

Tôi càng nghe Monica nói càng ngáo ra, chẳng biết trả lời sao cho phải phép.

* * *

Trong chuyến bay, tôi đọc đi đọc lại lá thư của Willie. Thư nhắc lại những gì Monica vừa kể, đặc biệt cho biết anh đã gửi sẵn một số tiền cho tôi tại ngân hàng Mexico City để tôi có thể du lịch thoải mái.

Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ! Theo các bạn, tôi nên làm gì bây giờ?

Phóng tác theo “Willie’s Last Trip” của Donald Olson