Tình huống may rủi
Vào đúng lúc người thiếu phụ lại gần bồn nước rửa chén, Sam Cobbet trèo qua hàng rào trang trại, vượt mấy bậc tam cấp, mở cửa đột ngột và nhảy vô nhà, khép cửa thật nhanh.
Bây giờ Sam mới tự hỏi hắn nên làm gì. Thấy con dao nhọn trên bàn ăn, Sam nhẹ nhàng tiến lại gần, mắt chăm chú nhìn người thiếu phụ mảnh khảnh đang mở vòi nước rửa chiếc dĩa, quay lưng lại phía hắn. Hình như tiếng nước chảy át tiếng động do hắn gây ra. Sam vừa cầm con dao lên thì nghe có tiếng trẻ khóc phía sau. Hắn vội xoay đầu lại: một em bé nằm trong nôi ở góc bếp. Nhưng người thiếu phụ vẫn tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục rửa dĩa và vừa lúc bà quay người lại thì thấy hắn. Chiếc dĩa trên tay bà rớt xuống đất vỡ tan, mặt bà trắng bệch, mắt chằm chằm ngó con dao trên tay Sam. Bà chạy lại bên nôi, bồng con, siết chặt vào lòng. Rồi bà trân trân nhìn kẻ đối diện, trong bộ đồng phục tù nhân. Vẻ ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi dần biến mất, chỉ còn nỗi sợ. Bà chăm chú nhìn ngay mặt hắn, cố lên tiếng, run run:
— Chỉ ít phút nữa chồng tôi sẽ trở về… Tốt nhất, ông nên đi ngay đi…
Sam bật cười. Hắn nhớ lúc nãy, nằm nấp trong bụi cây cạnh hàng rào hắn đã nghe rõ tiếng hai người nói chuyện, rồi tiếng bánh xe hơi lăn ra khỏi cổng, xa dần. Lúc ấy, hắn đã lẩm bẩm: “Chỉ ăn thua may hay rủi. Ta đang gặp may. Ta đã trốn thoát khỏi nhà tù, và bây giờ nữa, vẫn chưa nghe còi hụ báo xổng tù…”.
Hắn thong thả kéo ghế ngồi, nghiêm nghị nhìn người thiếu phụ:
— Tôi đã nghe chồng bà nói chuyện với bà. Đừng định lừa tôi. Ba giờ nữa ông ta mới quay về. Bây giờ bà chỉ việc nghe theo lời tôi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, kể cả đối với con bà – Thấy người thiếu phụ gật đầu, hắn tiếp – Trước hết, cho tôi ăn đã, gì cũng được. Xong, đưa tôi quần áo của chồng bà.
Thiếu phụ bất động trong giây lát, rồi dường như bị thôi thúc, đi tới đi lui trong nhà bếp, đặt đứa nhỏ vô nôi, lượm những miểng dĩa bể… Sam, tay cầm dao, theo dõi bà. Chỉ đến khi bà đổ mỡ vô chảo, hắn mới dời ánh mắt nhìn đồng hồ treo tường: 10 giờ 30.
Vậy là đã một tiếng kể từ khi hắn bỏ trốn. Một tiếng trong đó trước hết hắn ẩn mình trong xe hơi chở đồ ăn ra vô nhà tù, nấp trong đống giỏ hôi rình, để lại sau lưng những bức tường kẽm gai cao ngất, những tay quản ngục súng ống đầy mình. Tiếp đó là cuộc chạy băng đồng, cúi rạp mình khuất trong đám cỏ. Vậy mà vẫn chưa nghe còi báo động! Hắn biết, khỏi cần bật ra-đi-ô. Nào ai đã biết có một tên tù xổng?
Tất cả vận may đều đến với hắn.
Bỗng nhiên, tiếng còi từ phía nhà tù vang vọng khuấy động buổi sáng mùa hè yên bình. Sam bỗng cảm thấy khó chịu. Tiếng còi kéo dài, chói tai, khiến mặc dù trời nóng bức, một làn hơi lạnh bất giác chạy dọc sống lưng hắn. Đúng lúc người thiếu phụ đặt trước mặt hắn một dĩa trứng ốp-la thêm nhiều lát thịt nguội và một ổ bánh xăng-uých, rồi chăm chú nhìn hắn. Hắn bảo:
— Bật ra-đi-ô coi. Tôi muốn nghe tin tức.
Bà bước đến bên ra-đi-ô, đặt kế tủ lạnh, vặn nút. Âm nhạc chát chúa vang lên chói tai. Sam bật dậy vặn nhỏ bớt, quay nhìn người thiếu phụ với ánh mắt giận dữ:
— Không bao giờ được vặn to như vậy nữa, nghe chưa!
Ăn xong, Sam đẩy ghế đứng dậy. Bà chủ nhà vẫn chăm chú nhìn miệng hắn. Sam bực mình đưa tay quẹt mấy mẩu bánh mì vụn dính nơi mép hắn, bảo:
— Bây giờ chỉ cho tôi nơi để quần áo của chồng bà.
Hắn muốn thay bộ đồ tù để bỏ đi gấp. Bà chỉ chiếc cửa ở cuối nhà bếp dẫn ra hành lang. Hắn vẫy tay ra dấu cho bà đi trước dẫn đường. Vừa lúc chuông điện thoại reo vang. Điện thoại đặt ngay tại chân cầu thang nơi hành lang. Sam giật thót người, nắm cổ tay thiếu phụ, xoay người bà ta lại. Hắn thấy rõ môi bà run lên vì sợ. Điện thoại tiếp tục reo. Sam thốt ra câu chửi thề, trong lúc người thiếu phụ vẫn chăm chú nhìn hắn. Sam nói nhỏ:
— Bà phải trả lời. Hẳn người gọi biết bà ở nhà. Chồng bà không chừng. Tôi sẽ nói bà phải đáp lại ra sao. Đừng chơi trát tôi. Hiểu không?
Vừa nói hắn vừa đẩy bà lại gần điện thoại, nhấc máy, áp vào tai hắn, dùng lòng bàn tay bịt đầu ống nói, nhắc lại gằn giọng:
— Hiểu không?
Thiếu phụ gật đầu. Giọng một bà già trong máy:
— A-lô, Vic phải không?
— Trả lời Vic không có nhà. Nói rằng chỉ có bà, và hỏi xem ai đang nói chuyện.
Sam nhấc tay khỏi đầu ống nói, đưa cho thiếu phụ. Bà lên tiếng, mắt vẫn luôn nhìn hắn:
— Vic đi vắng. Tôi đây, Mary đây. Ai ở đầu dây vậy?
Có tiếng động là lạ ở đầu dây bên kia, dường như ngạc nhiên. Sam bồn chồn nắm chặt điện thoại, tự hỏi “Mụ già tọc mạch kia muốn cái quỉ gì vậy kìa?” Rồi giọng nói lại vang lên:
— A-lô, Mary hả? Mẹ đây mà… mẹ tưởng Vic đã về rồi chớ. Con có thể nhắn lại Vic giùm mẹ được không?
Sam thì thầm, con dao trong tay hắn đưa lên đưa xuống vẻ đe doạ:
— Trả lời được, và cấm nói thêm gì khác!
Thiếu phụ đáp trong điện thoại:
— Dạ được, thưa mẹ.
Giọng bà già đối với Sam thật khó chịu:
— Con nói với Vic rằng bánh xe hơi của Davey đã sửa xong rồi. Ba vừa thay khi sáng. Davey có thể lại lấy xe bất cứ khi nào.
Sam lại thì thầm với thiếu phụ:
— Đáp bà đã nghe rõ, và chào tạm biệt.
Thiếu phụ rời ánh mắt khỏi Sam, nhìn mông lung khi hắn bỏ bàn tay khỏi ống nói và đưa điện thoại cho bà:
— Thưa mẹ con nghe rõ rồi. Xin chào mẹ!
Có tiếng đặt điện thoại xuống ở phía bên kia. Sam nhoẻn miệng cười:
— Hoan hô. Bà được việc lắm. Giờ thì chỉ cho tôi quần áo của chồng bà để ở đâu!
* * *
Sam cẩn thận cắt đứt dây điện thoại, xong bắt thiếu phụ dẫn hắn leo cầu thang, tới tận phòng ngủ của chồng bà, chỉ tủ đựng quần áo, rồi mới cho bà xuống bếp trở lại. Hắn vừa thay đồ, vừa lẩm bẩm “Vận may vẫn đang thuộc về mình. Phải tận dụng gấp, nhưng dầu sao cũng cần cạo râu cái đã…”.
15 phút sau, khi Sam trở xuống bếp thì “họ” đã ngồi sẵn, đợi hắn.
Viên cảnh sát, khẩu súng trên tay, dùng mũi giầy đẩy chiếc ghế trước mặt ông ta, lên tiếng:
— Ngồi xuống đó, Sam. Bỏ dao xuống đất ngay. Cứ ngồi yên đó chờ giám thị nhà tù tới ngay bây giờ.
Ngồi kế bên ông ta là một bà già, mà thoạt nhìn Sam có thể đoán ngay chính là mẹ của người thiếu phụ trẻ.
Sam không còn biết làm gì khác hơn là quăng dao, thở dài ngồi xuống ghế. Hắn nhớ lại mọi sự kiện trong buổi sáng… Rõ ràng hắn gặp toàn chuyện may. Có điều gì không ổn nào? Không, tuyệt đối không! Tuy nhiên viên cảnh sát ung dung tới đúng ngôi nhà này, ung dung ngồi chờ hắn một cách lặng lẽ. Đến nỗi không có cả tiếng chuông gọi cổng, không tiếng gõ cửa, cả tiếng xe hơi cũng không nốt. Hẳn họ biết chắc chắn hắn đang ở trong nhà nên mới chỉ việc ngồi chờ hắn nộp mạng. Tại sao? Hắn sơ hở ở khâu nào?
Không thể nén nổi nỗi tò mò, hắn hỏi:
— Cho tôi hỏi… Bằng cách quỉ quái nào mà ông biết tôi đang ở đây? Tôi đâu có…
Viên cảnh sát cười, quay đầu về phía thiếu phụ, lúc này đang bồng con đứng kế bên mẹ, mắt chăm chú nhìn họ:
— Nhờ mẹ Mary. Mary không nghe được. Bà ấy bị điếc từ năm 13 tuổi, và chỉ có thể đọc chữ nhờ quan sát môi người đối diện. Mẹ bà báo với chúng tôi. Bà ấy biết ngay có điều bất thường khi con gái bà trả lời “con nghe rõ” qua điện thoại!
Phóng tác từ “You got to have luck” của S. R. Ross