← Quay lại trang sách

Chiếc cà-vạt sặc sỡ

Tôi làm việc bán thời gian tại quầy bán cà-vạt Albright. Phần lớn khách mua hàng lại là phụ nữ. Hình như họ muốn tìm mua một chiếc cà-vạt hợp với người đàn ông mà họ “chấm”.

Một buổi sáng mùa thu, Missy Hollenbeck đến quầy hàng. Tôi quen biết Missy đã lâu, nhưng cũng đã lâu lắm không gặp lại. Chúng tôi cùng học chung hồi ở đại học, nhưng thấm thoắt đã mười mấy năm rồi còn gì… Chúng tôi đã bước vào lứa U 40 cả rồi.

Nhưng Missy vẫn nhận ra tôi:

— Buddy! Thật vui khi gặp lại anh. Anh vẫn như xưa. Còn tôi, anh coi nè, tóc thưa hơn, người mập hơn. Người ta nói phụ nữ mau già. Có lẽ thế thật. Anh phải giúp tôi chọn chiếc cà-vạt cho Brooks mới được. Anh còn nhớ Brooks chớ? Ngày đám cưới chúng tôi anh có dự mà.

— Nhớ, nhớ mà. Nhân dịp gì mà chị mua cà-vạt tặng anh ấy vậy?

— Ồ, thứ Bảy này là sinh nhật của ảnh.

Tôi hỏi mầu mắt của Brooks, các sở thích của anh, và cuối cùng đưa cho Missy chiếc cà-vạt xanh sọc vàng. Missy tỏ vẻ thích thú:

— Tuyệt. Anh chọn thật tuyệt. Tôi còn rảnh đến 2 giờ chiều. Anh đã giúp tôi quá nhiều. Tôi mời anh bữa trưa mới được. Trên lầu có nhà hàng không?

— Có. Nhưng đến 12 giờ tôi mới rảnh.

— Không sao. 12 giờ tôi trở lại.

* * *

Đến gần 12 giờ trưa thì một khách hàng phụ nữ đội tóc giả vàng óng xuất hiện. Tôi lịch sự theo thói quen:

— Thưa tôi có thể giúp chị được không?

— Tôi muốn mua một chiếc cà-vạt sặc sỡ.

— Chị muốn nói màu sáng?

— Không, màu sắc chói chang, loè loẹt.

— Xin lỗi, cho… chồng chị?

— Cho một người chồng thì đúng hơn.

Tôi lấy ra chiếc cà-vạt pha trộn ba mầu, vàng rực, xanh lá cây và đỏ tươi, nhưng khách lắc đầu hỏi có chiếc nào “rực rỡ” hơn nữa hay không. Vừa lúc Missy tới, cùng lúc Anthony đổi ca cho tôi. Tôi giao lại việc tiếp tục bán hàng cho Anthony để cùng đi lên tầng trên với Missy. Vừa đi, Missy vừa thì thầm:

— Không biết bà ta định mua cho ông nào chiếc cà-vạt ghê gớm ấy.

— Thì cho anh chàng nào muốn chọc quê người yêu do hiểu lầm sở thích của anh ta.

— Này, tình cờ tôi biết cổ làm ở đâu đấy.

— Chị biết cổ?

— Đúng hơn đã thấy. Cổ bán hàng tại chi nhánh cửa hàng của chồng tôi ở trung tâm thành phố.

Chúng tôi không ai nhắc đến cô gái đội tóc giả vàng óng nữa. Suốt bữa ăn trưa, Missy tỏ vẻ buồn buồn, mãi đến khi tôi hỏi thăm Brooks, chị mới thở dài:

— Anh ấy đang muốn ly dị.

— Nhưng tại sao?

— Ảnh không nói vậy, nhưng ảnh có bồ. Có gì khác đâu.

— Brooks không phải loại người như thế.

— Brooks đã thay đổi. Không phải Brooks mà anh đã gặp. Cũng không phải Brooks mà tôi đã lấy. Nay ảnh bầy đặt chơi thể thao, gia nhập câu lạc bộ quần vợt. Anh thấy lạ không?

— Có lẽ ảnh muốn giữ dáng.

— Không phải… Tôi nghĩ chúng tôi đã có cuộc sống lứa đôi tuyệt vời. Tôi bỏ việc vì ảnh. Tôi cố trở thành người vợ hoàn hảo. Giờ thì…

- Nhưng chị có dám chắc ảnh có bồ không?

— Phải chi có được bằng chứng. Tôi vẫn yêu ảnh. Tôi không thể nào chịu đựng nổi nếu mất ảnh – Bỗng Missy như sực nghĩ ra chuyện gì – Buddy, tối thứ Bảy này anh có rảnh không? Anh giúp tôi một việc được không?

— Rảnh. Sẵn sàng.

— Mời anh tới nhà tôi ăn tối. Tôi đã chuẩn bị bữa sinh nhật cho Brooks. Chỉ hai chúng tôi thôi. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi mời thêm một anh chàng đẹp trai nữa? Rất có thể…

- Chị muốn ảnh ghen?

— Thì tôi có mất gì nào?

— Nhưng chị được gì nào?

— Có lẽ nếu tôi chứng tỏ cho ảnh biết tôi vẫn còn hấp dẫn đối với người đàn ông khác… Anh có thể làm bộ tán tỉnh tôi. Tôi, tôi… sẵn sàng trả tiền cho anh vì khiến anh tốn thời gian.

Tôi muốn từ chối phắt, dính vào vụ việc rắc rối này làm quái gì? Nhưng ánh mắt, vẻ mặt của Missy khiến tôi mủi lòng:

— Đừng ngốc nghếch vậy. Tôi là bạn cũ của chị, có thể giúp chị nhưng không thể lấy tiền.

Missy mừng ra mặt:

— Vậy anh giúp tôi? Nhớ đến nghen!

Chúng tôi rời nhà hàng, xuống chưa hết cầu thang thì Missy nắm tay tôi:

— Trời đất, nhìn xuống dưới kìa!

Người phụ nữ hỏi mua cà-vạt đang khoác tay một anh chàng cao to, điển trai, đứng trước quầy nữ trang. Missy thì thầm, giọng ngạc nhiên:

— Cô ta, với Pierce Montgomery!

— Chị biết anh chàng?

— Anh ta quản lý chi nhánh cửa hàng của Brooks ở trung tâm thành phố, có bà vợ rất dễ thương. Ai mà ngờ được. Nhưng sao anh ta gan thế nhỉ? Vợ anh ta, Betty Lou, bán hàng gần đây mà. Thật tội nghiệp cho Betty Lou!

Pierce cũng đã kịp nhận ra Missy. Anh chàng toét miệng cười vẻ ngượng ngùng, giới thiệu cô bạn gái:

— Chào chị. Xin giới thiệu chị cô Glenda. Chị khoẻ chớ?

Missy đáp cho có lệ, kéo tay tôi đi thẳng, nhắc:

— Tối thứ Bảy này, anh nhớ nghen!

* * *

Bữa tối tại nhà Missy là một cực hình. Tôi đến nhà Missy với một chai rượu champagne và lẵng hoa hồng. Đã lỡ nhận lời, tôi đành cố đóng kịch cho khéo. Ít nhất tôi cũng có bữa tối ngon lành.

Missy, son phấn đầy mặt, đón tiếp tôi, nhưng Brooks thì chẳng thấy đâu. Missy nói:

— Tôi đã bảo anh ấy từ hôm qua rằng đừng về trễ. Nhưng hình như ảnh quên phứt ngày sinh nhật của mình.

Chị đặt lẵng hoa lên bàn, kế bên gói đựng cà-vạt tặng Brooks. Tôi hỏi chị sẽ giải thích ra sao về sự hiện diện của tôi, Missy đáp:

— Tôi nói với ảnh tôi đã mời anh khi chúng ta cùng ăn cơm trưa. Chúng ta phải làm sao để ảnh nghĩ đây không phải lần đầu. Tôi nóng lòng chờ coi coi nét mặt Brooks ra sao.

Nhưng chúng tôi chờ mãi vẫn không thấy Brooks về. Missy không ngừng hỏi:

— Sao vậy nhỉ? Có việc gì đã giữ ảnh vậy kìa?

Tôi an ủi:

— Chắc ảnh quên.

— Không, khi nãy tôi giỡn đấy. Chẳng khi nào Brooks quên sinh nhật của mình.

Chờ mãi khiến Missy bắt đầu mất kiên nhẫn. Hai giờ lặng lẽ trôi qua, chị thở dài:

— Chúng ta ăn phứt cho rồi…

Bữa ăn chấm dứt mà Brooks vẫn biệt vô âm tín. Tôi định cáo từ, nhưng Missy cản lại:

— Buddy, đừng về. Tôi không muốn bị bỏ lại một mình. Trời mới biết tôi sẽ làm gì. Còn chai champagne của anh, chúng ta uống hết luôn cho rồi.

Rượu khiến tôi ngầy ngật buồn ngủ, thì chợt có tiếng xô cửa mạnh. Brooks xuất hiện, đầu tóc bù xù, áo bỏ ngoài quần, bò bằng cả hai tay lẫn hai chân. Rõ ràng anh đã quắc cần câu.

Missy vội chạy ra cửa khoác vai anh:

— Anh ở chỗ quái quỉ nào mà giờ này mới về?

Giọng Brooks lè nhè:

— Đừng giận, Missy. Vài thằng bạn cứ kéo anh đi uống mừng sinh nhật làm anh quên cả giờ giấc.

Khi Brooks đứng thẳng dậy thì cả tôi lẫn Missy đều nhận ra chiếc cà-vạt sặc sỡ nơi cổ anh – không thể nhầm lẫn vào đâu được!

Dìu Brooks vào phòng ngủ xong, Missy quay ra phòng khách gặp tôi, mặt trông như xác chết:

— Mấy thằng bạn kéo anh đi uống! Hừ! Anh thấy rồi đấy. Ảnh đã đi với con nhỏ đó. Vậy là Glenda không mua cà-vạt tặng Pierce, mà cho Brooks!

Tôi không biết trả lời Missy như thế nào, cũng không biết mình nên làm gì. Không hiểu Missy có nghe tôi ấp úng ngỏ lời tạm biệt hay không.

* * *

Chiếc cà-vạt trên cổ Brooks khi anh nằm trong quan tài giống hệt như chiếc tôi đã giúp Missy chọn tặng anh nhân ngày sinh nhật, chẳng biết có phải đúng là nó hay không.

Pierce Montgomery đến gặp tôi khi tang lễ đã xong. Anh nhìn tôi với ánh mắt là lạ:

— Xin lỗi, trông anh hơi quen quen…

— Có lẽ anh đã thấy tôi tại cửa hàng bán cà-vạt Albright cách nay ít hôm. Tôi đi cùng Missy.

— Tội nghiệp cho Missy!

— Ồ, không, tội nghiệp cho Brooks.

Pierce lắc đầu:

— Chúng tôi đều biết Missy bị tự kỷ ám thị. Betty Lou, vợ tôi, nói Missy cứ bị ám ảnh rằng Brooks lừa dối chị và do đó anh ấy không muốn về nhà. Thậm chí Brooks phải doạ ly dị để chị ấy tỉnh ra.

— Thế, thế… còn Glenda?

— Vợ chồng tôi đã bàn với Glenda. Cô ta đã mua chiếc cà-vạt dễ sợ ấy. Chúng tôi cố ý để Missy biết Glenda mua tặng người cô định lấy làm chồng. Chính tôi và mấy bạn trai mời anh ấy uống rượu nhân hôm sinh nhật ảnh và tặng ảnh chiếc cà-vạt ấy. Không dè…

Phải, không ai ngờ được Missy đã nổi cơn ghen khi thấy chồng đeo chiếc cà-vạt sặc sỡ. Và nhân khi Brooks say mềm nằm trên giường, Missy đã dùng chiếc cà-vạt ấy siết cổ anh khiến anh ngạt thở.

Phóng tác