← Quay lại trang sách

Ông bác và con dê

Tôi gặp Marthe khi hôm. Cô ta vẫn rầy rà tôi như các bà vợ thường làm vậy. Các bà cứ muốn chồng làm hết việc này đến việc kia theo ý mấy bà, nhưng hậu quả chồng rán chịu một mình…

Chuyện như vầy. Bertrand là anh của mẹ tôi nên tôi gọi bằng bác. Ông kết hôn với bà Marie và hai người không có con cái chi hết. Ông làm chủ một gia tài khá lớn, gồm trang trại Hêtraie và cả mấy mẫu rừng. Thấy ông thương yêu đứa con gái duy nhất của chúng tôi, Gisèle, Marthe hy vọng tràn trề ông sẽ để hết gia tài – hoặc chí ít là phân nửa – cho cháu. Và thế là cô ta nghĩ ra trăm phương ngàn kế giúp con bé nhanh chóng chiếm đoạt số tài sản ấy, một cách hợp pháp.

Còn tôi, đang làm việc cho một phòng thí nghiệm dược phẩm, nhưng ngày ngày sau giờ làm việc đều về thăm bác Bertrand, tận hưởng không khí yên tĩnh miền quê. Trang trại Hêtraie cách nơi tôi làm việc chỉ 20km, đâu xa xôi gì.

Khi hôm, tôi vui miệng kể với Marthe về một thí nghiệm mới ở chỗ tôi: Có một loại thuốc độc mà nếu người ta cho bò hay dê uống, con vật không chết, nhưng chất độc lại tồn tại nơi sữa của con vật trong một thời gian. Và chất độc này lại không gây đau đớn cho người uống nó. Tôi vừa kể xong, Marthe ghé tai tôi hỏi:

— Anh có nghe bác Bertrand nói con Bạch Tuyết của bác mới chết không?

— Có. Con dê cái trắng toát vừa chết. Bác sĩ thú y nói nó bị viêm ruột non cấp. Tội nghiệp con vật! Bác buồn lắm. Ổng rất thích con Bạch Tuyết.

Mắt Marthe chợt lấp lánh tia sáng kỳ lạ:

— Vậy anh còn chờ gì nữa?

Tôi thực tình không hiểu vợ mình muốn gì:

— Chờ cái gì?

— Mua cho bác một con dê cái.

— Tự nhiên tốn tiền, vớ vẩn!

Bỗng vợ tôi trở nên dữ tợn, giọng nói như rít lên:

— Trời ơi, sao anh ngốc quá vậy, Jérôme! Bộ anh chưa hiểu ra hả?

Làm sao mà tôi hiểu ra! Thế là bà vợ quí “lên lớp” tôi một chập. Tôi có muốn đứa con gái duy nhất có số tiền hồi môn kha khá không? Ông bác Bertrand đã già lắm rồi và trước sau ổng cũng về với ông bà ông vải có đúng không? Hiện ổng có di chúc chia cho Bertrand phân nửa gia tài phải không? Nhưng nếu cứ chờ, ngộ nhỡ ổng sống thêm vài chục năm nữa thì sao? Rủi ổng đổi ý, làm lại di chúc thì sao? Con dê kia, ai mà để ý sữa của nó có chất độc trong ấy cơ chứ?

Bây giờ thì tôi hiểu ra rồi. Tôi kêu lên:

— Em điên rồi!

Nhưng không. Vợ tôi không điên. Chỉ có tôi là thằng ngốc. Ông bác tôi sống chẳng có ích gì cho xã hội. Ổng xấu xí, già khú đế và độc ác… Mà thuốc có gây đau đớn gì cho ổng đâu! Ổng sẽ “ra đi” một cách êm ái, nhẹ nhàng… Hạnh phúc biết bao nếu chúng tôi làm chủ trang trại, chúng tôi khỏi phải lo nghĩ gì cho tương lai… Tóm lại, tất cả mọi thứ đã nằm sẵn trong tay tôi, mà tôi có phải làm gì ghê gớm lắm đâu!

Rồi vợ tôi còn ra đòn quyết định: Gisèle, con gái tôi, rất thích trang trại Hêtraie, thích chăn nuôi gia súc, thích các con vật. Mỗi dịp cuối tuần, nó sẽ thoải mái sống tại đó.

Các bạn thử nghĩ tôi còn biết làm gì khác ngoài việc sáng sớm hôm sau dẫn lại tặng bác Bertrand một con dê cái với bộ lông trắng như tuyết, bầu vú đầy sữa. Bác tôi vui hết biết, rối rít cảm ơn tôi.

Qua sáng hôm sau nữa, tôi nhận được điện thoại từ bác sĩ riêng của bác Bertrand. Bác sĩ cho biết bác tôi đã la hét đau đớn trước khi qua đời. Tôi nghe mà miệng cứ há hốc. Vợ tôi phải nhắc:

— Chuẩn bị đi đến trang trại, đừng có há miệng ra như vậy.

— Nhưng bác la hét. Hẳn bác đau lắm…

— Đau hay không thì cũng ngoẻo rồi còn gì. Liệu mà giữ mồm giữ miệng.

Tôi bước vào trang trại, khoác tay Marthe. Mọi người đều đã tới. Ý tôi nói người phía bên vợ của bác Bertrand – bà cô Juliette, con trai của cô là George, v.v… Bên cạnh giường là ông bác sĩ và một nhân viên cảnh sát.

Tôi chào bác sĩ, tôi biết mặt mình xanh như tàu lá, nhưng đó là điều bình thường trong trường hợp như vầy. Bác sĩ lên tiếng:

— Thưa quí vị, láng giềng người thân của quí vị đã gọi tôi giữa đêm khuya. Ông ta la thét lớn đến nỗi mọi người nghe tiếng. Khi tôi tới, ông ta còn đủ tỉnh táo để giải thích với tôi, và tôi muốn nói với quí vị trước mặt ông cảnh sát đây. Ông ta xác định khi tối ông ta chỉ uống duy nhất chén sữa dê, và uống không hết. Tôi đã nhanh chóng lấy chỗ sữa còn lại nhảy vội vô xe hơi, lao về nhà, tìm hiểu sơ bộ. Trong sữa có chứa lượng độc chất đủ giết chết hai thanh niên! Tôi đã gởi mẫu sữa đến phòng thí nghiệm lớn và chờ kết quả chính thức.

Đến lượt nhân viên cảnh sát:

— Tôi đã hỏi tất cả những người ở trong trang trại của ông Bertrand.

Nghe vậy, George đưa hai tay ôm đầu vẻ thất vọng, trong lúc Marthe nhéo nhẹ cánh tay tôi. Lúc này hẳn cô ta sợ chết khiếp. Tôi cũng vậy. Nhân viên cảnh sát tiếp:

— Hết sức nghiêm trọng, thưa quí vị, bởi vì người cháu trai của ông Bertrand, George, đã có mặt tại trang trại tối qua.

Tôi muốn thở ra một hơi khoan khoái. Marthe tựa đầu vào vai tôi trong khi George kêu lên:

— Không phải tôi. Tôi thề, không phải tôi.

Nhân viên cảnh sát dường như không nghe anh ta:

— Chúc thư của ông Bertrand vừa được sửa lại cách nay một tuần, do áp lực của ông George, theo tôi nghĩ. Ông chỉ cho anh thừa kế khu rừng và cánh đồng. Còn toàn bộ trang trại để lại cho cô cháu gái Gisèle của ông… George, anh vô phòng khách để tôi hỏi riêng!

Các bạn hãy tưởng tượng, George mặt xanh tựa chàm đổ, vùng vẫy như điên trong khi hai lực điền trong trang trại kéo anh ta đi theo viên cảnh sát. Marthe ghé tai tôi nói nhỏ “Anh thấy chưa!”. Mọi người nhìn theo. Riêng tôi, tôi vẫn linh cảm có một điều gì đó hình như chưa ổn. Gisèle lúc này cũng đã tới, cháu đứng sát vào chúng tôi, hỏi lung tung với sự hiếu kỳ của cô gái ở độ tuổi 12. Marthe đẩy tôi đứng ra phía sau, thay mặt tôi trả lời cháu.

Rồi họ cũng trở lại, George cứ mãi lập đi lập lại:

— Không phải tôi mà! Tôi xin thề!

Tôi tự nhủ “Đã đành không phải anh! Nhưng thà là anh để tôi khỏi liên luỵ.”

Rồi điều ấy xảy ra… Bỗng nhiên tôi hiểu điều khiến tôi cảm thấy chưa ổn từ khi tôi bước vô trang trại. Tiếng con dê cái chốc chốc lại vang lên, chói tai. Cô con gái Gisèle của tôi, vốn thương yêu các con vật, kêu lên:

— Con dê! Con dê đòi vắt sữa!

Nói chưa dứt câu, cháu đã ra đến cửa, và một cách máy móc, chúng tôi cùng bước theo cháu, hầu hết mọi người. Và kìa, cháu đã xách xô nhựa, bên trong có chiếc ca nhỏ tới bên con dê trắng toát như tuyết, vú căng phồng sữa, đang kêu be be, nóng nẩy dậm chân trên nền đất.

Gisèle tươi cười đặt xô xuống bên cạnh con vật, bắt đầu vắt sữa. Dòng sữa sủi bọt, trắng xoá, dâng lên dần, trông thật hấp dẫn. Tôi cảm thấy vợ tôi tựa hẳn người vào tôi, và ngay cả tôi cũng không biết mình nghĩ gì lúc này. Chắc Marthe cũng chẳng hơn gì tôi.

Và điều tôi lo sợ nhất cũng đến. Gisèle vục chiếc ca vào xô sữa mới vắt:

— Sữa ngon quá, con phải uống mới được!

Tôi như thấy hàng ngàn tia đom đóm khiến tôi bỗng dưng loá mắt, và tôi nghe một giọng nói, dường như không phải phát ra từ cổ họng tôi, giọng nói thét lên:

— Con đừng uống, sữa có chất độc!

Thật dễ hiểu là tôi không thể phủ nhận mình đã nói câu trên, lại càng không thể giải thích câu nói của mình một cách suôn sẻ. Marthe đã nói đúng. Tôi chỉ là một tên ngốc…

Nhưng đó chưa phải là điều ngốc nhất. Vì kết quả phân tích sữa sau đó cho thấy đúng là tên vô lại George đã đầu độc ông Bertrand.

Còn về con dê, chuyện không mấy rõ ràng. Có thể tôi đã nhầm lẫn trong phòng thí nghiệm. Nhưng tôi không có cách nào chối mình đã cố ý đầu độc người bác của mình, và hoạ có trời mới biết tôi sẽ ngồi tù bao lâu trong khi chờ toà tuyên án.

Phóng tác