← Quay lại trang sách

Tai nạn chết người

Đây là lần đầu tiên từ không biết bao nhiêu năm nay Cornelius, kinh doanh thị trường chứng khoán tại Wall Street, trở về nhà bằng chuyến xe lửa không đặc biệt. Ông chỉ thích đi xe lửa đặc biệt vì trên xe toàn những người “ngang cơ” với ông: Các giám đốc, nhà kinh doanh, những nhân vật quan trọng… hầu hết đều quen biết nhau.

Phải chi không kẹt bữa ăn với ngài thượng nghị sĩ! Và thế là ông đành đáp chuyến xe lửa sớm hơn để còn kịp về nhà thay đồ. Cornelius đặt chân lên trạm dừng quen thuộc và hướng về chỗ để xe hơi. Hẳn Claire, vợ ông, sẽ vô cùng ngạc nhiên thích thú khi thấy ông về nhà vào giờ này. Hồi mới cưới nhau, Claire đưa rước ông tại trạm dừng, nhưng ông không muốn làm phiền cô vợ trẻ… Nhưng kìa, trước mặt ông cây chắn ngang đường rầy đã hạ xuống và ông đành dừng xe trong khi chuyến tàu chợ với vô số toa rề rề chạy qua trước mắt ông. Và, xe lửa vừa qua, trước khi ông kịp sang số, bỗng ông có cảm tưởng mắt mình hoa lên, đôi bàn tay bất giác bấu chặt vô-lăng: Ông vừa nhìn thấy họ, tận mặt.

Chính là Claire và kẻ lạ mặt, một gã thanh niên, đang ngồi trên xe hơi chạy ngược chiều với ông, về hướng thành phố. Gã thanh niên điển trai, tóc vàng, một tay lái xe, một tay choàng qua vai Claire; trong khi Claire tựa đầu vào vai gã, cặp mắt lim dim. Nét mặt cô lộ rõ vẻ hân hoan mà Cornelius chưa bao giờ thấy mặc dù đôi lúc ông rất mong được thấy. Họ chạy vụt ngang mắt ông như một tia chớp, nhưng hình ảnh ấy đã in sâu vào trí não ông. Ông tự nhủ “Ta không tin. Không thể nào có chuyện ấy!”, nhưng càng tự nhủ, hình ảnh ấy càng dầy vò ông.

Ông bất giác run rẩy, không thể làm chủ nổi bản thân, và trong lúc định quay đầu xe chạy theo họ, thì sức lực của ông như biến đâu mất. Chạy theo họ, để làm gì? Đánh ghen? Làm vậy há chẳng tự bôi tro trát trấu lên mặt ông hay sao?

Ông có thể chịu đựng tất cả, trừ điều này. Mọi việc đã trở nên quá nặng nề từ khi ông cưới Claire, và ông biết bạn bè quanh ông đều ngầm chế giễu ông. Một người như ông lại đi cưới cô thơ ký, thua ông hơn hai chục tuổi! Giờ thì ông biết tại sao họ chế giễu ông, nhưng khi cưới Claire, ông như bị mù.

Cornelius lái xe chầm chậm, một cách máy móc, trở về nhà. Ngôi nhà trống vắng. Dĩ nhiên, hôm nay là thứ Năm, ngày nghỉ của gia nhân, và do đó Claire tha hồ tự do. Ông bước vào thư viện, ngồi trước bàn giấy, mở ngăn kéo phía trên cao, rút ra khẩu súng ngắn. Rồi ông chợt nhớ lại có lần, trong câu chuyện với thẩm phán Hilliker…

“Súng?”, Hilliker nói, “Dao? Gậy? Không. Theo ý tôi, chỉ có một thứ vũ khí hoàn hảo nhất: Xe hơi. Tại sao hả? Bởi khi một chiếc xe hơi chạy nhanh, nó sẽ cán chết người nó tông vào. Và nếu tài xế dừng xe, vẻ mặt đau khổ, có nhiều người chứng kiến, và nếu nạn nhân không quen biết với tài xế, sẽ không thể kết tội hung thủ. Một tài xế không say rượu, chạy bình thường, vẫn có thể gây tai nạn chết người, gần như ngày nào cũng có, và anh ta chỉ bị phạt khinh tội, nhẹ hều.”

Cornelius đặt súng trở lại vô ngăn kéo, khoá cẩn thận. Ông quyết định không nói gì với Claire.

* * *

Ông biết mình phải cho xe hơi cán ngang người hắn, trước mặt nhiều người. Claire có thể phản ứng khác, hẳn nhiên. Liệu mấy ai tin do ngẫu nhiên, người chồng lại tông chết tình nhân của vợ mình? Tuy vậy, ông tin chắc Claire biết, nhưng không dại gì tiết lộ, vì làm vậy khác nào cô tự tố cáo mình “lạy ông tôi ở bụi này”. Suốt quãng đời còn lại, hẳn cô sẽ bị ám ảnh do cô biết lỗi của cô đã bị phát hiện, và sự trả thù của ông là lời cảnh báo cô chớ nên bao giờ dại dột như thế nữa.

Nhưng nếu Claire cứ hê lên thì sao? Không sao, lý lẽ vẫn đứng về phía ông. Nếu không ai chứng minh được rằng ông biết mối liên hệ của nạn nhân với vợ ông, rằng ông chưa một lần gặp mặt gã, thì tai nạn chẳng qua là trùng hợp ngẫu nhiên.

Với ý nghĩ như vậy, Cornelius bắt đầu lên kế hoạch một cách kiên nhẫn và tỉ mỉ. Thoạt đầu ông tính thuê một thám tử tư, ông sẽ nhanh chóng có nhiều chỉ dẫn cần thiết, nhưng biết đâu tay thám tử lại rút ra kết luận sau khi xảy ra tai nạn? Thà chậm nhưng chắc. Và tự ông phải tìm hiểu lấy mọi việc.

Mất nhiều tuần, ông mới đi đến kết luận: Thứ năm nào Claire và tình nhân cũng gặp nhau ngay tại nhà ông. Rồi, trước khi xe lửa chạy về New York chút xíu, Claire dùng xe hơi đưa gã đến một con đường vắng gần quảng trường lớn. Trước khi chia tay, đôi tình nhân còn hôn nhau thắm thiết khiến Cornelius giận muốn phát điên. Gã vừa xuống, Claire lái xe hơi chạy đi ngay, trong khi gã đi bộ qua quảng trường, giữa làn xe cộ nườm nượp, với vẻ suy tư.

Sau ba lần theo dõi, Cornelius có thể nhắm mắt cũng tưởng tượng ra được từng bước chân của gã. Ông không còn chút lo ngại nào: một khách bộ hành lơ đãng bị xe hơi tông chết thì làm sao kết tội tài xế? Quả đúng xe hơi là thứ vũ khí không để lại dấu vết.

* * *

Chiều thứ Năm ấy, Cornelius lấy cớ làm việc quá mệt nên đáp chuyến xe lửa về sớm. Ông lấy xe hơi, đậu tại một nơi khuất gần quảng trường. Khi gã thanh niên tóc vàng xuất hiện, ông thấy gã mỉm cười vẻ mãn nguyện, rảo bước không để ý gì đến chung quanh. Mọi việc diễn ra nhanh hơn ông nghĩ nhiều. Xe của ông lao rất nhanh từ phía sau gã. Ông đưa tay bấm còi. Gã quay đầu lại, mặt hốt hoảng, đưa cánh tay như cố chặn chiếc xe hơi lại và hét lên, rồi xe đụng mạnh vào gã, đè lên người gã. Tiếng xe thắng gấp…

Trước tai nạn, quảng trường vắng ngắt, nay đông nghẹt. Cornelius phải vẹt vài người để nhìn rõ nạn nhân và làm bộ như muốn đưa gã vào bệnh viện. Người ta xì xào:

— Chết ngắc rồi còn đưa đi đâu nữa.

— Tôi có nghe tiếng còi xe từ đằng xa.

— Chắc anh ta xỉn. Anh ta đi băng ngang đường mà không chịu ngó lại phía sau…

Cảnh sát đã tới. Sau khi hỏi qua các nhân chứng và trước vẻ sốt sắng của Cornelius, cảnh sát nói ông có thể tự do về nhà. Tất nhiên, ông sẽ bị cáo buộc tội vô ý làm chết người, nhưng không lấy gì làm nghiêm trọng. Cảnh sát còn cẩn thận gọi điện thoại về nhà ông để vợ ra chở ông về, vì với tâm trạng hoang mang như hiện nay, ông không còn tỉnh táo để lái xe vững. Vả lại, xe hơi của ông còn phải chờ khám nghiệm kỹ hơn.

Claire giúp ông lên xe. Khi cô đã ngồi sau tay lái, ông choàng tay qua vai cô, hỏi viên cảnh sát với giọng ân cần:

— Thưa, nạn nhân là ai vậy?

— Theo giấy tờ, một chàng thanh niên ngụ ở New York, tên Robert Lundgren.

Ông liếc nhìn Claire. Mặt cô trắng bệch chẳng khác gì xác chết đang nằm dài dưới đường. Ông nhỏ nhẹ:

— Claire, chúng ta về thôi.

Cô lái xe theo bản năng ngang qua thị trấn, khuôn mặt bất động, mắt đăm đăm nhìn ra phía trước. Rồi bỗng cô lên tiếng:

— Vậy là ông biết hết. Và vì vậy ông giết ảnh?

— Phải. Anh biết.

— Ông điên rồi – Giọng cô đều đều – Ông hoạ có điên mới giết chết một người như anh ta.

Cornelius nghiến răng:

— Đó chỉ là công lý. Gã đáng phải chết.

Giọng Claire như từ nơi xa vắng:

— Ông không biết hết đâu…

Và cô quay sang ông, lệ long lanh nơi khoé mắt:

— Tôi và anh ấy yêu nhau từ khi còn trẻ, nhưng anh ấy quá nghèo… Tôi biết mình có lỗi khi gặp lại anh ấy. Hồi chiều, chúng tôi đã quyết định chia tay, và tối nay, tôi sẽ thú thật hết với ông. Nhưng thôi, chuyện đã rồi…

Lời kể chưa dứt thì đúng lúc xe lửa xuất hiện phía trước, và Claire đột ngột tăng tốc khiến xe hơi lao ngay đầu xe lửa trong lúc Cornelius thét lên một tiếng kinh hoàng.

Phóng tác