← Quay lại trang sách

Cô gái muốn đến Venice

Đồ đạc trong căn phòng suite của khách sạn 5 sao Carpaccio, Venice, quả là lộng lẫy: chụp đèn Thổ Nhĩ Kỳ, tranh treo trên tường tuyệt đẹp, màn bằng nhung, đồ gỗ theo kiểu Louis XVI… Đã thế Jemima Shore vừa nhận phòng đã thấy bồi phòng mang lên một bó hoa tươi và chai rượu sâm-banh do quản lý khách sạn gởi lên biếu cô nữ thám tử nổi tiếng mà đài truyền hình Venice vừa phát sóng này.

Có tiếng chuông. Cô mở cửa, nghĩ chắc bồi phòng lại mang lên thêm thứ gì nữa, nhưng hoá ra không phải. Một thanh niên tóc đen, mắt đen, khá điển trai, ăn mặc lịch sự, dứt khoát không phải nhân viên phục vụ khách sạn. Khách lạ rụt rè:

— Thưa Jemima Shore, thám tử? – Cô vừa gật đầu, khách tiếp – Chị phải giúp tôi. Cảnh sát. Chị phải thuyết phục họ giúp tôi. Chị thấy đấy, đó là ý của cổ. Cổ cứ muốn đến Venice.

— Nhưng chuyện gì? Cổ nào?

— Tôi tên Harry Hewling, diễn viên kịch – Anh ta làm như tên của anh ta đủ giải thích hết mọi chuyện – Tôi… tôi ở phòng kế bên. Tôi thấy chị ở ban-công và nhận ra chị ngay nhờ coi truyền hình. Tôi đang hưởng tuần trăng mật. Nhưng rồi vợ tôi, Nadia, bỗng biến mất. Cảnh sát cứ đổ riết bắt tôi phải chịu trách nhiệm.

Nói đến đây, Harry rút tờ báo đưa cho Jemima. Mặc dù chỉ lõm bõm tiếng Ý, Jemima cũng hiểu được tít trên trang nhất: “Cô ta ở đâu, cô dâu người Anh mất tích này? Liệu cô ta đã chết hay còn sống?” .

Và Harry kể tóm tắt cho Jemima đầu đuôi câu chuyện.

Harry và Nadia vừa kết hôn, tại Anh, sau khi mới quen biết nhau một tháng, “nhưng chúng tôi yêu nhau ngay khi lần đầu gặp nhau. Tiếng sét ái tình. Và cưới nhau liền do Nadia cô đơn. Cô ấy từ Nam Phi đến và cha mẹ cổ đều đã qua đời, chỉ còn một thân một mình trên thế gian này.” Jemima cắt ngang:

— Và giàu?

— Phải, rất giàu. Nadia thừa hưởng gia tài gần năm triệu USD. Nhưng đó không lẽ do lỗi của tôi? Phải, cổ trả hết mọi thứ, kể cả tiền nghỉ mát tuần trăng mật. Phải, tôi là chồng cổ, nên tôi sẽ thừa hưởng toàn bộ tài sản nếu cổ có chuyện gì. Tôi đã nói hết với cảnh sát. Tôi yêu vợ tôi, và cổ muốn tới Venice!

— Vậy anh cưới vợ không phải do tiền?

Harry do dự, rồi rút từ trong túi ra một tấm ảnh. Jemima nhìn cô gái mảnh khảnh tóc đen đang cho bồ câu ăn tại quảng trường Piazza, nhà thờ St. Mark Byzantine nằm ở phía sau. Harry lên tiếng:

— Vợ tôi đẹp đấy chớ? Một cô gái như vầy đâu cần phải có năm triệu đô mới đáng cưới làm vợ?

— Cô ấy rất đẹp. Lại hơi giống anh. Nhìn cứ tưởng anh em hơn là vợ chồng.

Harry lần đầu tiên mỉm cười:

— Nhiều người nói thế. Thật ra tôi có một người chị, Gemma, nhưng cùng cha khác mẹ. – Rồi nụ cười nhanh chóng tan biến khi anh trở lại vụ Nadia mất tích – Chúng tôi cùng ăn tối tại một nhà hàng đặc sản bên bờ kênh. Chúng tôi giắt tay nhau trở về khách sạn. Lên phòng, cô ấy vô phòng ngủ, đóng cửa. Tôi không ngạc nhiên vì nghĩ vợ muốn thử mấy bộ quần áo mới mua dành riêng cho tuần trăng mật. Tôi bước ra ban-công ngắm thành phố…

Nhưng chờ mãi không thấy Nadia xuất hiện và cửa vẫn im ỉm, Harry quay vào mở cửa phòng ngủ thì thấy phòng trống rỗng. Nhà tắm cũng vậy. Thế là từ đó anh không nhận được bất cứ tin tức gì về cô vợ mới cưới nữa. Cô đã biến mất khỏi Venice, mặc mỗi một bộ đồ, không mang theo hành lý, mà chỉ tấm giấy hộ chiếu: Trong lúc vội làm đám cưới, họ chưa kịp đổi tên cô nên hộ chiếu của cô vẫn là Nadia Dansk.

Quản lý khách sạn cho rằng hẳn cặp vợ chồng trẻ đã gây gổ, nên Nadia giận dỗi, bỏ đi đâu đó, rồi thế nào cũng trở về. Nhưng Harry nhất quyết họ không gây gổ, coi đây là một vụ mất tích, và cảnh sát Ý đã vào cuộc, nghi ngờ chú rể.

Nhiều sự kiện bất lợi cho Harry: Anh ta thất nghiệp khi gặp Nadia, chính cô đã bỏ tiền ra làm đám cưới, anh ta sẽ được hưởng toàn bộ tài sản sau khi vợ chết. Và mặc dù Nadia mất tích, và chưa phát hiện một tử thi nào ở Venice, cảnh sát đã bắt đầu xác minh Harry làm gì trong suốt thời gian ở tại Venice, đồng thời yêu cầu anh không được rời thành phố này.

Harry nói với Jemima: “Tôi đâu có muốn rời Venice. Tôi biết thế nào vợ tôi cũng trở lại mà. Cô ấy thích Venice lắm.” Các sân bay của Ý đều đã được kiểm tra. Đầu tiên là Venice, rồi đến Milan… Cả các trạm xe lửa và nhiều trạm gác ở biên giới. Không có người khách nào tên Dansk rời nước Ý. Còn với miêu tả nhân dạng của cô, khó có thể nhận ra trong số du khách đông đảo vào mùa du lịch.

Jemima sang phòng của cặp vợ chồng mới cưới quan sát. Quần áo của Nadia còn treo đầy trong tủ áo, hầu hết thuộc loại đắt tiền. Rồi cả giầy nữa, hàng chục đôi, gót cao, sang trọng, mới tinh chưa qua sử dụng. Cô hỏi:

— Khi Nadia biến mất, cô ấy mặc đồ gì? Đi giày gì?

— Tôi chỉ nhớ cô ấy mặc chiếc váy lúc ăn tối, bằng xa-tanh màu xanh nhạt, màu cô ấy ưa nhất. Còn giày, cô ấy có quá nhiều, trong tủ còn cả tá đấy, nên tôi không để ý.

* * *

Qua hôm sau, Jemima đang ngồi trong phòng thì Harry bước vào, mặt tái xanh, đầy xúc động. Anh nói giọng run run:

— Vợ tôi chết rồi. Tôi không thể tin nổi. Họ nói cô ấy chết đuối. Hẳn cô ấy đã trở lại Anh và tự sát. Nhưng tôi không tin. Chị biết không, khi nghe tin tôi bất tỉnh. Họ tìm thấy thi thể Nadia ngoài biển, nhưng đã nhận dạng được nhờ hồ sơ về răng. Chứng cứ DNA tiếp theo sẽ khẳng định điều này. Nhưng tôi nghĩ… tôi sẽ đích thân nhận dạng xác chết. Không có ai khác…

— Còn người chị của anh – Người chị cùng cha khác mẹ?

Harry ngạc nhiên nhìn Jemima:

— Ồ, không. Gemma chưa khi nào gặp Nadia. Thậm chí chị tôi không tới dự đám cưới. Tôi, tôi sẽ xác nhận – Anh ta bật khóc – Ôi, Nadia tội nghiệp, anh chẳng thể hiểu nổi…

Nhưng Jemima, chợt rùng mình khi nghĩ rằng mình đã hiểu ra vấn đề.

Linh tính mách bảo Jemima rằng cô phải đi tìm gặp các thám tử vừa từ Anh quay lại Ý. Hẳn có nhiều điều họ có thể cho cô biết thêm.

Harry đã bình tĩnh trở lại. Anh mời:

— Jemima, chị ăn tối với tôi bữa nay được không? Chắc mai tôi sẽ trở lại Anh, nhưng tối nay tôi rảnh.

— Anh nên trở về phòng khách sạn của anh đi. Tôi còn nhiều việc phải làm, hẹn gặp anh sau.

* * *

Một giờ sau Jemima ngồi trong một quán giải khát tại quảng trường Piazza, cùng với chánh thanh tra Ronnie Tree, một trong hai thám tử vừa từ London trở về. Chính ông là người báo tin đã tìm thấy tử thi Nadia cho Harry, và dự định sẽ tháp tùng anh ta sang Anh để nhận diện tử thi. Ông kể:

— Harry Hewling, anh chàng đẹp trai, tôi nghi lắm. Một diễn viên kịch đang thất nghiệp vớ ngay được một cô triệu phú không họ hàng thân thích. Anh ta quyến rũ cô gái, đòi cưới cô. Cô làm di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho anh ta nếu cô qua đời. Luật sư làm di chúc không ưa điều này chút nào, nhưng ông ta không thể làm gì khác. Rồi bà vợ biến mất trong tuần trăng mật tại Venice. Anh chồng la làng lên. Rồi xác cô vợ được tìm thấy, giữa biển khơi… Tuy nhiên, dù chúng tôi nghi vấn, Harry vẫn có chứng cứ ngoại phạm không thể phủ nhận rằng anh ta đang ở trong căn phòng suite khách sạn 5 sao Carpaccio, Venice. Vô số người có thể làm chứng anh ta ở đây đã lâu, thường xuyên tiếp xúc với cảnh sát. Anh ta không thể nào đi theo cô vợ mới cưới để xô cô ta xuống biển.

Jemima chậm rãi:

— Anh ta có thể đã thực hiện việc giết vợ theo một cách khác. Tôi đang nghĩ về những đôi giày mới tinh và tấm ảnh chụp chung với cô gái tóc đen đang cho bồ câu ăn tại quảng trường Piazza. Tôi sẽ giải thích rõ hơn với ông sau.

* * *

Ít giờ sau, Jemima, đang ngồi ở phòng suite của mình trong khách sạn thì đích thân thanh tra Tree tới gặp cô.

— Hoàn toàn đúng như vậy – giọng nói vui vẻ của chánh thanh tra Tree – Sao cô lại đoán được? Cảnh sát đang làm việc với Harry. Hãy nói tôi nghe, làm cách nào mà cô nghĩ ra?

— Trước hết, là sự biến mất của hộ chiếu. Chúng ta có thể nghĩ Nadia rời Venice và mang theo hộ chiếu. Tuy nhiên không có bằng chứng gì cho thấy Nadia đã sử dụng hộ chiếu để trở về Anh. Rồi Harry lại đưa cho tôi xem tấm hình của một cô gái dễ thương – anh ta nói đó là Nadia – nhằm chứng minh anh ta không phải là tên đào mỏ. Tấm hình được chụp ở Venice, coi như chứng cứ Nadia đã tới Venice. Khi tôi nhận xét cô gái và Harry hơi giống nhau, Harry tiết lộ anh ta có người chị cùng cha khác mẹ, nhưng cô gái này chưa hề gặp Nadia.

Tree chen ngang:

— Đó là Gemma. Thực ra là em gái cùng cha khác mẹ với Harry chớ không phải là chị. Có thể Gemma hao hao giống Nadia. Cô ta từ Anh sang Ý với hộ chiếu của Nadia, mang tên Dansk, xong Gemma trở về nhà bằng hộ chiếu của chính cô ta.

Jemima tiếp:

— Nhưng chính những đôi giày mới khiến tôi đặt dấu hỏi. Tất cả một lô giày mới tinh đều chưa qua sử dụng. Gemma hẳn đã tới Venice cùng với Harry, cùng đi ăn tối với anh ta, để mọi người tưởng lầm Nadia quả đã tới Venice. Nhưng với phụ nữ tôi biết, giày là thứ đồ dùng hoàn toàn cá nhân. Bạn có thể đoán tính ý một phụ nữ qua giày của họ. Gemma có thể mặc quần áo của Nadia, nhưng đi giày thì không, có thể giày của Nadia đối với Gemma quá chật hay quá rộng.

Nên cô ta chỉ mang đôi giày mà cô ta đã quen xỏ chân.

Tree gật gù:

— Phải, bộ đôi anh em Harry. Cả hai đã tìm cách xô Nadia xuống biển và nghĩ rằng không dễ gì tìm được xác của cô gái đáng thương này. Rồi họ ung dung đóng giả vai đôi vợ chồng hưởng tuần trăng mật, đến thẳng Venice để tạo Harry chứng cứ ngoại phạm. Ngay cả nếu xác Nadia bị phát hiện, Harry vẫn vô can. Cám ơn cô rất nhiều, Jemima.

Phóng tác