← Quay lại trang sách

Dấu vết răng

— Ga cuối, mời bà con xuống tàu!

Mọi người chen nhau ra khỏi nhà ga Balard cho đến khi trưởng tàu thấy vẫn còn một hành khách ngồi im trên toa hạng nhì.

— Thưa bà, đây là ga cuối cùng. Phải xuống thôi.

Nhưng người phụ nữ dường như ngủ say, đầu vẫn dựa vào thành ghế, không thèm trả lời. Ông tiến lại gần hơn, nói to:

— Tỉnh dậy thôi, đến nơi rồi!

Coi bộ vẫn không ăn thua gì, ông bước tới, lay vai khách. Bà khách đu đưa người rồi ngã lăn xuống sàn tàu. Trưởng tàu nhìn kỹ khách, hốt hoảng la lên:

— Chúa ơi! Một thây ma! Cứu tôi với!

Và ông chạy vắt giò lên cổ về phía văn phòng trưởng ga.

* * *

Thanh tra Van Goor lặng lẽ hút thuốc đã nửa giờ, trong toa tàu ánh sáng lờ mờ. Người quá cố trạc ngoại tam tuần, trang phục khá lịch sự, thân hình mảnh khảnh, nét mặt có vẻ hơi bụi đời tuy khá đẹp. Trong ví nạn nhân có chùm chìa khoá, hộp son phấn trang điểm, cuốn sổ ghi địa chỉ, một mảnh giấy trắng xếp tư và giấy chứng minh nhân dân mang tên nạn nhân: Rogier Anne.

Bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi và vật dụng của nạn nhân kết luận bà ta chết do độc chất thạch tín và cái chết đến ngay lập tức. Vài dấu vết của chất độc màu trắng và có hạt nhỏ này còn dính trên lưỡi nạn nhân, chứng tỏ thạch tín được sử dụng ở dạng rắn. Nhân viên soát vé tàu trình bày:

— Trong toa hạng nhì này chỉ có ba người, hai người kia đều đã xuống ở ga trước đó, và bà khách chuyển từ ghế gần cửa toa vào phía trong. Lần soát vé cuối tôi thấy bà ta vẫn còn ngồi ở ghế phía ngoài này.

Gần như chắc chắn Rogier Anne đã tự tử. Mảnh giấy hẳn dùng để gói thuốc độc. Nhưng…

* * *

— Trong răng?

— Phải thưa ông thanh tra. Báo cáo pháp y đã ghi rõ. Chất màu trắng tìm thấy tại lưỡi nạn nhân có lẫn chút ít xi-măng dùng trám răng. Người ta cũng phát hiện chút xíu thạch tín trên bề mặt một chiếc răng mới trám và trên tờ giấy. Chất xi-măng này tan dần từng chút một, nhất là khi người ta dùng lưỡi chà lên đó, điều những người mới trám răng thường làm vì chỗ mới trám hay gây cảm giác là lạ, khó chịu. Tuy nhiên, bộ phận khoa học kỹ thuật hình sự lại kết luận không tìm thấy thạch tín trong xi-măng dùng trám răng.

* * *

Cuốn sổ tay ghi địa chỉ, mà lúc đầu thanh tra Van Goor tưởng là không giúp ích gì cho cuộc điều tra, hoá ra lại dẫn đến phòng khám răng của bác sĩ nha khoa Manet. Theo điều tra sơ bộ, bà Rogier Anne cha mẹ đã qua đời, chưa lập gia đình, bà con họ hàng đều sinh sống ở nước ngoài, đã tới phòng khám răng của Manet trước khi đáp chuyến xe lửa cuối cùng.

— Xin chào!

Một người đàn ông trạc 30 tuổi, khoác áo blouse trắng, đứng trước cửa phòng khám chào Van Goor. Bước vào căn phòng đầy những dụng cụ bằng i-nốc sáng loáng, viên thanh tra lên tiếng:

— Thưa có phải tôi được hân hạnh nói chuyện với nha sĩ Manet?

— Không, thưa ông. Sáng nay nha sĩ đi vắng. Tôi là phụ tá của ông ấy.

— A!

Vẻ thất vọng của Van Goor không thoát khỏi cặp mắt của người phụ tá. Anh hỏi:

— Thưa ông cần gặp nha sĩ có chuyện riêng?

— Tôi muốn hỏi ông ấy về… – Quyết định rất nhanh, viên thanh tra đột ngột hỏi – Anh có biết bà Rogier không?

— Bà Rogier? Có. Tôi biết bà ấy.

— Bà ta vừa qua đời.

Nét ngạc nhiên hiện rõ trên mặt người đối diện:

— Ông nói sao? Bà ấy mới tới đây sáng bữa qua mà!

— Vì vậy tôi mới tới đây hôm nay. Và tôi muốn hỏi anh một câu.

— Ông lấy quyền gì để đặt câu hỏi?

— Cảnh sát – và Van Goor trình thẻ.

Người phụ tá bác sĩ nha khoa mời viên thanh tra cảnh sát vào phòng phía trong để nói chuyện riêng cho kín đáo. Anh lịch sự:

— Xin lỗi ngài thanh tra. Phải, tôi biết bà ấy. Trước kia bà ấy thường tới đây gặp Manet, nhưng bẵng đi từ cuối năm ngoái. Nghe đâu họ bất đồng ý kiến về một vấn đề làm ăn chung mà tôi không rõ lắm, chỉ biết hình như bà Rogier định moi tiền ông Manet bằng cách doạ dẫm sao đó.

— Tại sao bà ấy không tiếp tục bắt con gà đẻ trứng vàng?

— Vì bác sĩ nha khoa doạ sẽ tố cáo bà ấy với cảnh sát. Cá nhân tôi không tin ông Manet sẽ thực hiện, nhưng bà Rogier lại sợ bị tố cáo.

— Như vậy ông giải thích ra sao về việc bà ấy trở lại đây vào sáng qua?

— Theo tôi biết, bà ấy nợ đìa ra và muốn giàn hoà với bác sĩ để mong ổng bố thí cho chút đỉnh.

— Lạ đấy. Nhưng ông ấy có chữa răng cho bà Rogier không?

— Có. Khi ấy tôi đang có mặt nên biết rất rành. Ổng chữa theo yêu cầu của bả. Bả nói gần như nguyên văn: “Ít ra ông có thể giúp tôi việc này. Chữa răng đâu tốn kém bao nhiêu đối với ông. Vả lại, sau lần này ông sẽ chẳng bao giờ nghe nói về tôi nữa.”

- Và rồi?

— Nha sĩ đã trám răng cho bả. Nhưng ông tỏ ra lo ngại. Bả đã biến mất từ hơn một năm qua và ổng tưởng đâu tuyệt tích vĩnh viễn, thoát khỏi con người khó chịu đó. Thanh tra biết đấy, bỗng dưng lù lù xuất hiện một người khách không mời mà đến, muốn moi tiền của mình!

— Nha sĩ có chất độc ở phòng khám không?

— Có thạch tín, nhưng không trong tình trạng nguyên chất. Nếu còn có chất nào khác thì tôi không biết.

Thanh tra Van Goor suy nghĩ một lát rồi đứng dậy. Nhưng trước khi cáo từ, ông hỏi thêm:

— Bữa qua anh có phụ với nha sĩ để chữa răng cho bà Rogier không?

— Không. Bữa qua tôi mắc việc bên phòng thí nghiệm. Tôi chỉ qua đây kiếm nha sĩ vì có người nhắn ông qua điện thoại. Ông nói với thân chủ, bà Rogier, chờ ông vài phút.

— Ai gọi điện vậy?

— Tôi không rõ, vì tôi phải quay trở lại phòng thí nghiệm ngay. Tôi đang đúc dở dang một chiếc răng.

— Cám ơn rất nhiều. Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Anh làm ơn nhắn giùm bác sĩ nha khoa Manet tạm thời không được rời thành phố nếu không báo cho tôi.

* * *

Báo Paris Buổi sáng , ngày 3-5.

“Tiếp theo vụ điều tra về cái chết bí mật của bà Rogier Anne, mà thi thể được phát hiện trên chuyến xe lửa tại ga Balard, cảnh sát đã kết luận đây là một vụ tự tử.”

Thanh tra Van Goor liếc qua mẩu tin và đặt tờ báo trên bàn làm việc.

Tôi hỏi:

— Đơn giản chỉ có vậy thôi sao?

— Phải. Nhưng điều người ta không biết là âm mưu quỷ quyệt của nạn nhân, với mục đích gán cho tay bác sĩ nha khoa tội giết người. Bà ta muốn trả thù do không bòn được tiền của ổng và đang nợ ngập đầu. Vậy là bà toan bắn hai con chim với chỉ một mũi tên. Và bà đến nha sĩ nhờ chữa răng, lợi dụng lúc ông mắc ra ngoài nghe điện thoại để lấy cắp một chút xíu chất thạch tín, gói vô tờ giấy mà người ta đã tìm thấy trong ví tay. Nếu bà ta khôn ngoan hơn, quăng tờ giấy này đi thì hẳn âm mưu đã thành công. Rồi bà ta cẩn thận ngồi chờ cho đến khi chỉ còn một mình trong toa xe lửa để bôi chất thuốc độc này lên răng.

— Nhưng tại sao ông lại nghĩ ra âm mưu này?

Thanh tra Van Goor gật gù:

— Trước hết, về mặt tâm lý, không ai dại gì tìm đến kẻ thù của mình nhờ chữa răng. Thứ hai, quan trọng hơn, không bác sĩ nha khoa nào lại dùng quá nhiều xi-măng để trám răng cả. Bộ phận khoa học kỹ thuật hình sự không tìm thấy thạch tín trong chỗ răng mới trám của nạn nhân; không lẽ nha sĩ chỉ bôi một lớp rất mỏng thạch tín lên phía bề mặt của răng sau khi đã trám xong? Và bôi khéo đến nỗi lớp mỏng này chỉ vừa đủ cho nạn nhân chết? Vả lại, giải thích thế nào về tờ giấy có dấu vết thạch tín trên đó?

Phóng tác từ “Indice dentaire” của Yvon Chaignon