Ông khách ba-lô
Simon Templar vốn thích đi đây đi đó trên chiếc xe đạp cà tàng với ba-lô trên vai. Anh đang đạp xe ngang qua một thị trấn nhỏ khá dễ thương, và anh tấp vào một căn nhà có chữ “hotel”nằm ven đồi. Chính cô gái đứng ở hành lang đã khiến anh chú ý, vả lại anh cũng đang khát.
Cô gái với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to xanh biếc và mái tóc vàng óng tiến đến bàn anh ngồi:
— Thưa, ông dùng gì?
— Cô khuyên tôi nên uống gì nào?
— Chúng tôi có bia tươi, rất tươi.
— Đúng là thứ tôi cần.
Anh nghiêng người trên ghế ngắm nhìn cảnh vật trong bóng hoàng hôn, đắm mình trong suy tư. Cô gái mang đến ly bia sủi bọt.
Anh uống một hơi, nhìn cô, và cô bắt chuyện:
— Ông từ đâu tới?
— Pennistown, một thị trấn nhỏ, xa xôi. Trước đó là Panama. Trước nữa, Paris…
— Ông kiếm việc làm?
— Không, tôi là người du khách lang thang.
— Nhưng…
Simon cười:
— Tôi sống nhờ lấy cắp tiền của người giàu cho người nghèo tốt bụng.
Cô gái cũng cười theo khi tưởng anh giỡn chơi. Còn Simon tiếp tục suy nghĩ. Mình nên đi đâu bây giờ, hay ở lại sạn nhỏ bé này tạm trú qua đêm? Và anh chỉ quyết định khi Amadeo Urselli xuất hiện…
Chiếc xe buýt tung bụi mù mịt, bóp còi ầm ĩ, rồi dừng lại đâu đó trong làng. Ít phút sau, Urselli xuất hiện với thân hình phục phịch, bộ đồ sang trọng, nhất là chiếc nhẫn nơi tay trái lấp lánh viên ngọc quí.
Ông ta dừng lại nơi con dốc dẫn lên hành lang, đặt va-li xuống, thở hổn hển rồi mới đi tiếp. Vừa gặp cô gái, Urselli hỏi ngay:
— Ông Intuccio đâu?
Cô quay người vào phía trong khách sạn, vừa kịp kêu “Ba!” thì ông chủ, một người to lớn với hàng ria mép đen, đã bước ra. Khách mới tới đưa tay, nói bằng tiếng Ý:
— Nhớ tôi không, Salvator? Amadeo Urselli đây.
Ông chủ khách sạn chăm chú nhìn khách một lát rồi đưa tay:
— Nhớ rồi! Anh uống gì nhé?
Urselli gật đầu, ngồi phịch luôn xuống trước mặt Simon. Hai cha con chủ khách sạn vừa vô phía trong làm thức uống, Urselli quay sang Simon:
— Intuccio là anh em họ xa với tôi đấy, cùng từ Ý sang, sống tại đây. Đã 20 năm tôi chưa trở về cái xó này và chúng tôi không gặp nhau – Thấy Simon chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, Urselli giải thích – Tôi làm trong tiệm kim hoàn. Coi thử viên ngọc bích trên nhẫn này xem sao.
Simon nhìn viên ngọc, lơ đãng:
— Tuyệt!
— Hai mươi lăm ngàn đô-la đấy. Không một tì vết. Phải dân trong nghề mới biết.
Nghe giọng huênh hoang, Simon vừa định nói huỵch toẹt thì cha con chủ khách sạn đã trở ra. Cô gái tựa người vô cánh cửa trong khi Intuccio cầm ly bia đến trước mặt khách:
— Sao anh trở lại đây vậy, Urselli?
— Nghỉ ngơi chút đỉnh và kiếm thứ gì săn bắn để giải trí. Khi đã có một tài sản kha khá thì nên nghỉ ngơi và giải trí. Anh có chỗ nghỉ cho tôi chớ? Này, cô bé kia gọi anh bằng cha, vậy là anh đã lập gia đình.
— Con duy nhất, tên cháu là Lucia. Mẹ cháu qua đời khi sinh cháu.
Luôn có chỗ cho anh.
Urselli đứng dậy, cởi áo vét khoác lên ghế:
— Trời nóng quá!
Có âm thanh khô khốc phát ra khiến Simon đưa mắt nhìn khi áo vắt lên ghế. Đó là tiếng kim loại chạm vào thành ghế và anh nhận thấy trong túi áo vét thoáng ánh phản chiếu của khẩu súng ngắn tự động.
Uống đến ly bia thứ ba, Urselli dường như mới nhớ tới sự hiện diện của Simon:
— Còn anh cũng ở lại đây qua đêm chớ?
— Hẳn vậy!
* * *
Có cái gì đó là lạ trong chuyến trở về thăm lại chốn xưa của Urselli, và Simon chẳng cần tìm hiểu lâu. Gia đình Urselli và Intuccio cùng từ Ý sang đây lập nghiệp đã lâu lắm, nhưng rồi họ chia tay. Urselli về thành phố trong khi người anh họ xa vẫn ở lại chốn khỉ ho cò gáy này. Trong bữa điểm tâm sáng hôm sau, họ lại ngồi cùng bàn, và hai người bạn cũ dùng tiếng Ý nói chuyện tự nhiên vì họ tưởng Simon không biết thứ ngôn ngữ này. Intuccio hỏi:
— Anh làm ăn ra sao?
— Được. Vấn đề là cần biết cách làm ăn, dành dụm. Trong chiếc thắt lưng này đây – ông ta vỗ bụng – là một trăm ngàn đô đó. Còn anh?
— Cũng tàm tạm. Cách nay 5 năm, tôi bán khu vườn, mua khách sạn nhỏ này. Nhờ vậy dư ra tám chục ngàn đô làm vốn. Được cái ở đây vật giá không mắc mỏ mấy.
Lúc Lucia dọn chén dĩa, Urselli phụ cô mang ra ngoài. Intuccio nói với Simon:
— Tôi không ngờ ông ta giàu đến thế.
— Chưa chắc đó là sự thật.
Lần đầu tiên ông chủ khách sạn mỉm cười:
— Nói thật, cả tôi cũng vậy. Khi nãy, nghe Urselli khoe của, chẳng lẽ chịu lép vế, nên tôi nói đại mình có tám chục ngàn đô. Thật ra nếu trừ hết nợ nần, tôi không thể sở hữu quá một ngàn.
* * *
Urselli vừa nhắc lại thú vui giải trí đi săn, Intuccio nói:
— Sáng sớm nay tôi thấy dấu chân của một con báo. Nếu thích, chúng ta có thể lên đường ngay.
Nửa giờ sau, ông dừng ngựa gần một đường rẽ, đặt khẩu cạc-bin trên yên ngựa của Urselli:
— Anh chỉ việc đợi ở đây. Tôi sẽ đi vòng qua bên kia núi và xua con vật tới chỗ anh.
Simon xen vào:
— Để tôi đi với ông. Hai người dễ xua con báo hơn.
Urselli hỏi:
— Tôi phải đợi khoảng bao lâu?
— Từ ba đến bốn giờ. Quãng đường vòng quanh núi khá dài.
Nhưng rồi cả hai trở về mà chẳng phát hiện báo biếc gì. Urselli thất vọng ra mặt. Khi họ quay lại khách sạn trời đã xế chiều.
Intuccia xuống ngựa và mở cửa, nhưng một tờ giấy ghim trên cánh cửa khiến ông sựng lại. Urselli lên tiếng:
— Bộ trong vùng này có cướp hả?
Intuccio không trả lời, giựt tờ giấy, vò nhàu trong bàn tay to lớn, đẩy mạnh cánh cửa. Ông va mạnh phải một chiếc ghế chặn ngang, buột miệng chửi thề, đụng tiếp hai chiếc ghế nữa khi tiến vô bếp. Chiếc bàn tại đây bị xô ngã, ghế nằm ngổn ngang trong phòng, trên sàn đầy mảnh vỡ của bình và ly tách. Intuccio vẫn im lặng, bật đèn, đưa tờ giấy cho Simon. Anh mở tờ giấy ra, đọc lớn tiếng:
“Nếu muốn thấy lại con gái, hãy mang 80.000 USD đến đỉnh đồi Squelette vào lúc nửa đêm nay. Đi một mình và không mang theo vũ khí. Không có thư thứ hai. Cô gái sẽ chết nếu không nghe lời.”
Urselli nói:
— Phải trả tiền thôi. Anh không chống nổi bọn bắt cóc đâu.
Nhưng Intuccio lắc đầu:
— Tôi đi gặp cảnh sát trưởng.
Simon gật đầu:
— Tôi sẽ đi cùng ông.
Cảnh sát trưởng trợn mắt hết cỡ khi nghe tin, hỏi lại với giọng nghi ngờ:
— Bị bắt cóc?
Và ông quơ tay lấy khẩu súng ngắn giắt ngang lưng, vội vàng cùng hai người đàn ông quay xuống khách sạn.
Tin Lucia bị bắt cóc lan truyền trong thị trấn nhỏ bé này nhanh hơn cả bệnh dịch nên khi họ về tới khách sạn đã có hàng chục người kéo tới đây. Intuccio thuật lại tóm tắt sự kiện. Mọi người thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Urselli. Lời kể vừa dứt, cảnh sát trưởng lên tiếng:
— Như vậy Urselli biết rõ các anh vắng mặt từ ba đến bốn giờ và không ai biết ông ta làm gì trong suốt khoảng thời gian ấy?
Urselli kinh hoảng:
— Vậy thì sao? Các ông không có…
Simon cắt ngang:
— Chúng ta đừng phí thời gian. Tốt nhất là nên bắt đầu tìm kiếm.
Cảnh sát trưởng tán thành, nhưng không rời mắt khỏi Urselli:
— Phải đấy. Nhưng Urselli, ông phải đi theo chúng tôi, không được rời nửa bước.
Họ chia thành nhiều toán nhỏ. Mặt trời khuất dần sau dẫy núi xa nhưng vẫn chưa ai tìm ra dấu vết gì. Đến khoảng 21 giờ thì trời tối mịt, mọi người lại tề tựu tại khách sạn.
* * *
Im lặng bao trùm. Cảnh sát trưởng đọc lại một lần nữa tờ giấy đòi tiền chuộc và đưa mắt nhìn Intuccio:
— Ông có định trả tiền chuộc không nào?
Mặt Intuccio tái xanh:
— Tôi lấy tiền đâu ra mà trả?
Urselli nhảy nhổm:
— Sao anh nói…
— Tôi nói dóc đấy. Tại nghe anh khoe khoang, tôi nói theo đại…
Nhiều tiếng xì xào nổi lên và mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Urselli, trong khi Intuccio lên giọng:
— Anh lận theo súng ngắn. Một người đàng hoàng không việc gì phải lận súng. Anh nói anh làm trong tiệm kim hoàn, nhưng mới khi sáng ông khách ba-lô Simon đây nói với tôi anh nói láo, vì viên ngọc bự chảng trên nhẫn anh là đồ dỏm. Không lý nào một người thợ kim hoàn lại không nhận ra điều này – Ông ta quay sang Simon – Phải vậy không, anh bạn?
Simon gật đầu:
— Tôi xác nhận điều này.
Intuccio tiếp với giọng giận dữ:
— Vậy là, anh tưởng tôi có tiền và âm mưu tống tiền tôi. Khi sáng, chỉ mình anh biết tôi và Simon vắng mặt trong khoảng thời gian khá lâu. Anh đã quay lại khách sạn, bắt cóc Lucia, rồi viết mảnh giấy này!
Người chúng tôi cần tìm chính là anh!
Có nhiều tiếng la trong đám đông:
— Treo cổ nó lên! Treo lên là xong tuốt!
Cảnh sát trưởng đứng dậy khoát tay, nhìn Urselli, lớn giọng:
— Nếu ông bạn muốn nói gì thì cứ nói, nhưng lẹ lên!
Urselli hai mắt láo liên liếc nhìn mọi người, bất giác lùi lại một bước, làm như con vật bị dồn đến bước đường cùng, ấp úng:
— Không đúng!... Tôi không làm gì cả. Mọi người chẳng có bằng chứng nào… Vả có treo cổ tôi cũng chẳng đi đến đâu. Cần có tiền trả trước nửa đêm, nếu không…
Nhiều tiếng la nổi lên. Nhiều cánh tay đưa về phía Urselli. Gã đàn ông to béo đâm hoảng:
— Đừng đụng tới tôi! Mọi người hiểu lầm rồi! Các bạn không biết mình đang làm gì! Để tôi giải thích… Intuccio, anh đừng để họ muốn làm gì tôi thì làm… Tôi sẽ làm những gì mọi người muốn. Hãy nghe đây. Tôi đã nói tôi có 100.000 đô. Tôi sẽ đưa 80.000 đô để chuộc cô gái về.
Giọng cảnh sát trưởng bình tĩnh:
— Intuccio, anh nghĩ sao?
Chủ khách sạn nhún vai, nhìn Urselli:
— Có lẽ đành phải vậy. Mang tiền chuộc đi trả không khó lắm. Nếu tôi dẫn được Lucia về đây, vẫn khoẻ mạnh…
Urselli tháo túi tiền cột ngang bụng đưa cho cảnh sát trưởng. Ông này đếm tiền, trao tận tay Intuccio:
— Đi ngay cho kịp giờ. Tôi sẽ giữ Urselli tại đây cho tới khi anh trở về, cùng với Lucia.
Sau khi Intuccio biến vào bóng đêm, mọi người bàn tán rì rầm. Simon lên tiếng:
— Tôi có ý kiến – Chờ mọi người im lặng, anh tiếp – Không thể tất cả chúng ta đều đi. Nhưng đi một mình lại là chuyện khác. Tôi đã quen đi săn trong đêm, nên tôi tin mình có thể theo dõi người mang tiền đi, bảo đảm an toàn cho ông ta.
Cảnh sát trưởng hỏi:
— Anh dám chắc không?
Simon gật đầu mỉm cười:
— Nếu không tin chắc tôi đã không dám nói.
Và Simon cũng ra khỏi khách sạn.
* * *
Chẳng mấy lúc Simon đã đuổi kịp Intuccio trên đường đến núi Squelette. Anh kêu:
— Dừng lại, Intuccio! Tôi muốn nói chuyện với ông trước khi gặp Lucia.
— Gì vậy?
— Urselli không bắt cóc con gái ông đâu… Thực ra, cô bé chẳng bị ai bắt cóc cả.
— Vậy…
— Urselli là một gã huênh hoang, khoác lác. Số tiền gã kiếm được đầy bất minh. Vậy tội gì không lấy bớt của gã chia cho những người không có tiền? Tôi nói cô bé hãy trốn vào ngôi nhà của thợ săn trú đông trong rừng, chờ màn đêm buông xuống hẳn sẽ lần theo con đường này trở về thị trấn. Chắc cô ta tới đây liền bây giờ đấy.
Intuccio bật cười:
— Vậy anh lấy bao nhiêu? Phân nửa nghen?
— Một phần ba là đủ. Bên ông những hai người kia mà.
— Được, được… Rồi anh có trở về khách sạn với chúng tôi không?
- Không. Tôi tiếp tục du lịch ba-lô…
Phóng tác từ “Lucia” của Leslie Charteris