← Quay lại trang sách

Rượu vang nổi tiếng

Ông cảnh sát trưởng bự con tò mò nhìn tận mặt người đàn ông thấp bé, đeo kiếng cận, và nói thẳng:

— Tiến sĩ Belling, nhưng trông ông không có vẻ là nhân viên điều tra chút nào cả. Ông chẳng hề giống những người của Cục an ninh mà tôi từng gặp.

Tiến sĩ Belling mỉm cười hiền lành, giải thích:

— Như vầy, Cảnh sát Quốc gia nhờ tôi giúp việc này. Thật ra, tôi là giáo sư chuyên về nho tại Đại học Nông nghiệp Đông-Bắc, và cảnh sát nghĩ kiến thức của tôi có thể hữu ích trong vụ án liên quan đến Tolman. Giờ ông hãy kể tôi nghe về Henry Tolman đi.

— Mọi người ở đây ai mà chẳng biết ông già Tolman. Người ta cũng biết con trai trưởng của ổng là Henry, từ khi Henry còn là một cậu nhóc. Rồi Henry lớn lên và người ta ít gặp cậu, vì phần lớn thời gian cậu nội trú trong trường trên tỉnh. Đến năm 21 tuổi, Henry đi sang châu Âu, cụ thể là Pháp và Ý để học thêm về nghề làm rượu nho của cha mình. Ba năm sau, ông già qua đời, để lại vườn nho và toàn bộ tài sản cho Henry. Henry đã trở về đây sau khi nhận được tin ông già chết. Anh ta có hàng ria mép màu hung đỏ – thật kỳ, bọn trẻ bây giờ đứa nào đi Pháp về cũng để ria mép – nhưng rốt cuộc, dù có xa Henry ba năm, không lẽ anh ta thay đổi đến thế. Ông nghĩ có thể có kẻ nào đó đội lốt Henry hay không, tiến sĩ Belling?

— Nếu không phải kẻ đội lốt, thì cũng rất có thể là tên sát nhân đã giết chết Henry. Cách nay vài tuần, cảnh sát New York phát hiện một bộ xương, trong rừng, cách thành phố khoảng 30km. Bộ xương nằm ở đây đã lâu, chỉ còn vài mảnh quần áo mục nên không nhận dạng được nạn nhân. Không một dấu vết nào, ngoại trừ một viên đạn súng ngắn nằm trong hộp sọ. Đội tìm người mất tích, sau khi đo đạc xương, nói rất có thể đây là thi thể Rusty Hull, một tên găng-tơ từng buôn rượu lậu. Hắn biến mất cách nay sáu năm. Hull chưa bị ra toà nên hồ sơ tư pháp không mấy đầy đủ, và cảnh sát chỉ biết vóc dáng, màu tóc của hắn – tất cả những thứ này lại rất giống với Henry Tolman. Cảnh sát quay trở lại nơi phát hiện bộ xương, và cách đó gần 100m, họ lượm được một chiếc đồng hồ bằng vàng, trên đó khắc hàng chữ “tặng Henry Tolman nhân ngày sinh nhật lần thứ 21”.

Tiếp tục điều tra, cảnh sát phát hiện Tolman và Henry từng đi cùng nhau tại New York một thời gian ngắn trước khi Hull mất tích. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên vì Hull đã buôn rượu lậu trong thời gian cấm rượu, do đó quen biết giới làm rượu. Có thể Tolman đã giết Hull và làm rớt đồng hồ của mình trong khi kéo xác chết giấu trong bụi cây; cũng rất có thể Hull đã giết Tolman để mong thừa kế trang trại nho rộng mênh mông, cả cơ sở sản xuất rượu vang nữa. Và chính vì để khẳng định giả thiết nào đúng, tôi phải tới đây gặp Tolman.

Viên cảnh sát trưởng đeo bao súng:

— Tôi sẽ dẫn ông tới vườn nho. Nhưng theo tôi, Henry Tolman không dễ chơi đâu. Hắn đã có sáu năm để dựng lên chứng cứ ngoại phạm. Riêng về rượu nho của ông già làm ra, tôi bảo đảm hắn rành sáu câu.

— Đó là lý do khiến cảnh sát nhờ tôi. Về cớm, tôi là một tay mơ, nhưng về nho và rượu nho, khó mà qua mặt tôi. Khi sáng tôi đã gọi điện thoại cho Tolman rồi. Tôi tự giới thiệu tôi đại diện cho một tập đoàn rượu phương Đông, và chúng tôi định mua sỉ rượu của anh ta.

— Và ông cho rằng nếu anh ta là kẻ đội lốt, anh ta tin câu chuyện do ông dựng nên?

— Tôi nghĩ rằng không. Tôi thích anh ta ngờ vực hơn. Nhờ vậy tôi sẽ dễ tiến hành điều tra. Ông sẵn sàng lên đường chưa?

Xe hơi chạy bảy cây số dọc theo xa lộ liên bang trong buổi xế nắng chói chang, rồi xe rời xa lộ, rẽ vào con đường mòn chạy men theo sườn đồi thấp đầy vườn cây ăn trái. Belling ung dung ngồi ngắm phong cảnh, thầm nghĩ thung lũng thuộc miền Bắc California này với những ngôi nhà bằng đá ẩn hiện sau giàn nho trông thật giống phong cảnh châu Âu.

Chợt cảnh sát trưởng lên tiếng:

— Đã tới vườn nho của Tolman.

Tiến sĩ Belling đưa tay:

— Ông cho dừng xe chút xíu.

Ông ra khỏi xe hơi, bước lại gần giàn nho, quan sát kỹ gốc, lá, chùm nho; bứt thử một chiếc lá, vò nát, đưa lên mũi ngửi. Khi trở lại xe, ông nói:

— Giống nho Sylvaner. Nho này cho ra loại rượu vang màu trắng, rất ngon nhưng hơi gắt.

Cảnh sát trưởng đáp:

— Ở đây người ta gọi nó là giống nho Riesling của Cali.

— Nho Riesling tại đây rất hiếm, và không phải thứ này, dù thoạt nhìn khá giống. Tuy nhiên Sylvaner cho ra loại rượu vang rất giống với vang vùng sông Rhin.

Viên cảnh sát trưởng cho xe chạy thêm một quãng nữa, rồi ngừng ngay trước một toà nhà lớn bằng đá xám nằm trên đỉnh đồi. Tại đây, Henry Tolman, với hàng ria mép hung đỏ đang chờ họ. Anh ta mời cả hai bước vô phòng khách, một căn phòng mát mẻ, trang trí bàn ghế kiểu cổ, trên tường là những tấm ảnh chụp gia đình đã ngả màu vàng, và rèm cửa sổ viền đăng-ten.

Sau vài câu chuyện chung chung về rượu vang, câu chuyện chuyển một cách tự nhiên sang rượu vang của Tolman, và Henry tuyên bố:

— Tiến sĩ Belling, ông có thể nói lại với chủ nhân của ông rằng vườn nho của chúng tôi đã có từ lâu lắm rồi. Cha tôi cất rượu vang cũng từ lâu lắm rồi, từ thời kỳ rượu còn bị cấm – và toàn rượu ngon. Tôi nhớ ngay trước khi tôi lên đường sang châu Âu, cha tôi để một ít chai vang vô hầm mà theo ông, đó là năm nho Riesling được mùa chưa từng thấy tại nước Mỹ. Để tôi xuống hầm xem thử liệu có tìm được một chai rượu loại ấy hay không mời các ông nếm thử. Tôi vẫn còn nhớ chính tôi đã dán nhãn mấy chai ấy.

Khi Tolman rời phòng, viên cảnh sát trưởng nháy mắt với Belling:

— Còn nhớ tôi đã nói với ông không? Anh ta đang muốn chứng tỏ mình đã ở đây hàng chục năm rồi.

Belling cũng nháy mắt lại:

— Nếu anh ta không phải thứ thiệt thì càng muốn chứng tỏ càng dễ lộ tẩy.

Vừa lúc Tolman quay lại, đặt lên bàn một chai rượu phủ đầy bụi bặm và màng nhện. Rồi anh ta dùng khăn lau sạch chai, lấy ly, đồ khui, mở nắp, ung dung rót rượu ra mời khách.

Tiến sĩ Belling nâng ly và, trước khi nhấp thử, đưa ly rượu về phía ánh sáng, lắc nhẹ, lặng lẽ ngắm rượu màu vàng nhạt sóng sánh. Xong ông đưa ly lên mũi ngửi, hơi nghiêng ly để rượu tràn chút xíu trên lòng bàn tay, xoa xoa hai tay, lại đưa lên mũi ngửi mùi rượu thơm nồng, rồi mới dùng đầu lưỡi nhấp một ngụm nhỏ, để hơi nóng của rượu chạy dần theo cuống họng. Đúng là một loại rượu vang tuyệt hảo.

Tolman hỏi:

— Rượu có ngon không, tiến sĩ Belling?

Belling uống thêm một ngụm nữa, lim dim mắt để thưởng thức trước khi trả lời:

— Ngon tuyệt. Quá ngon khiến câu chuyện của anh trở thành chuyện dỏm. Ông cảnh sát trưởng, hãy bắt anh chàng này ngay!

— Nhưng, tại sao…

— Rusty Hull, anh sẽ được dẫn giải về New York, và bị xét xử về tội đã giết chết Henry Tolman.

— Đừng nói bậy. Tôi chính là Henry Tolman!

Tiến sĩ Belling khẳng định:

— Tên anh là Rusty Hull. Rượu này mới cất được ba-bốn năm nay, vô chai và dán nhãn lại. Nếu quả anh là Henry Tolman, không việc gì anh phải giả bộ rượu này đã lưu kho từ hàng chục năm. Có thể anh không biết thứ vang trắng cất từ nho Sylvaner đạt độ ngon nhất chỉ trong vòng ba năm, và sau đó chất lượng giảm dần; ngược lại với vang cất từ các loại nho khác càng để lâu càng ngon. Loại vang tuyệt hảo này chính là cất từ nho Sylvaner: nếu quả thật ủ đã trên 10 năm, rượu nhạt phèo chẳng còn mùi vị gì đáng để thưởng thức nữa.

Viên cảnh sát trưởng đặt ly rượu xuống bàn, rút chiếc còng ra… Tiến sĩ Belling kêu lên:

— Khoan, chúng ta uống xong chai rượu này đã. Chẳng mấy khi được thưởng thức loại vang tuyệt hảo như vầy!

Phóng tác theo “Un Fameux Vin” của Lawrence G. Blochman