Đi Mexico
— Chào em. Ở lại mạnh giỏi! – Harry vừa nói vừa đóng mạnh cửa phía sau lưng.
Giọng Marge bực bội:
— Anh có biết mấy giờ rồi không? Gần nửa đêm đó!
Harry nhìn cô một lát. Cô ta hẳn đã rất đẹp, nhưng… cách nay đã sáu năm. Phải, mới đó đã sáu năm. Gã đặt chiếc va-li nhỏ chứa đầy thuốc tây mẫu lên mặt bàn:
— Đừng cứ càu nhàu mãi như thế. Tôi chán tai lắm rồi. Mọi chuyện giữa hai chúng ta từ nay coi như chấm dứt.
— Và vì vậy anh muốn bỏ tôi để cuốn xéo chớ gì? – Marge quay người lại nhìn Harry – Vậy thì anh cút đi đâu thì đi đi!
— Đủ rồi, đủ rồi, Marge. Em lại nổi nóng… Chỉ biết nổi nóng và chẳng có gì khác.
— Chỉ vậy mới xứng với anh. Còn tôi, nếu tôi không chợp mắt được, chắc tôi điên mất! Và tất cả lỗi do nơi anh!
Giọng cô the thé, mắt cô sưng húp. Harry chụp lấy chiếc mũ, đội bừa lên đầu, mặc vành mũ che khuất vầng trán:
— Tôi không muốn cãi lộn với cô nữa. Tôi đi Mexico đây!
— Mexico! – Marge bật cười lớn – Và anh định làm cái quái gì ở Mexico?
— Bán mẫu thuốc tây, dĩ nhiên. Mặt hàng này bên ấy bán chạy lắm, cô không biết à?
— Và anh tưởng tôi tin anh nói nghiêm túc sao?
Harry rút trong túi ra chiếc vé xe lửa:
— Vé đi, không phải vé khứ hồi.
Marge nhìn chiếc vé một lát, vẻ do dự, rồi thình lình cô giật lấy chiếc vé, xé làm hai. Harry nhún vai, thản nhiên:
— Cô làm vậy thật là ngốc. Tôi sẽ mua tấm vé khác.
Marge đổi giọng, như muốn thuyết phục gã đàn ông:
- Nghe em nè, Harry. Chúng ta đã từng tranh cãi…
Harry cắt ngang:
— Cô tưởng tôi không biết sao? Phải, rất thường. Và chính vì vậy tôi muốn cắt bỏ hết, ngay lập tức cho rảnh nợ.
Marge đưa mắt nhìn tấm vé đã bị xé mà vẫn còn giữ nơi tay. Rồi cô lại ngẩng đầu:
— Harry, anh thật đã quyết định như thế sao?
Harry vừa gật đầu, Marge bước ngang mặt gã, nhấc điện thoại lên, quay số:
— A-lô! Cho tôi xin số 31-00.
Harry vụt chạy tới bên cô, giật điện thoại, ngắt ngang cuộc đối thoại:
— Đó là số của cảnh sát! Đồ ngốc!
Marge lùi lại một bước:
— Có gì quan trọng đâu. Lúc khác tôi gọi lại cũng được thôi.
Harry quay người nhìn ngay mặt cô:
— Nhưng cô muốn nói gì với họ?
Marge mỉm cười, chậm rãi châm điếu thuốc lá:
— Này, anh thử tưởng tượng, tôi đã phát hiện vài ba cú lừa mới đây liên quan đến anh. Với một người tên Whitey chẳng hạn…
Vẻ mặt Harry đột nhiên biến sắc. Marge vẫn nụ cười nửa miệng trên môi:
— Hẳn việc này nhắc anh nhớ đến một điều gì… Cái tên Whitey ấy – Harry bất giác đưa lưỡi liếm môi trong khi Marge tiếp – Cách nay vài ba tối gì đó, Whitey tới đây. Ông ta muốn anh cung cấp một mặt hàng. Nói thẳng ra là ma tuý. Ông ta đang cần. Rất cần, nhưng…
Harry gầm lên:
— Đồ đểu. Tôi sẽ tính sổ với thằng ấy!
Marge cười cười:
— Đó cũng chính là câu Whitey nói về anh. Ông ta đòi tính sổ anh vì anh đã phỗng tay trên.
— Đừng hòng doạ tôi. Nếu nó mở miệng, nó là thằng phải vô nhà đá trước. Nó thừa biết.
— Nhưng anh có dám chắc anh đã tính toán trước tất cả mọi điều chớ?
— Ý cô muốn nói sao?
— Em nè, Harry. Anh bỏ đi, để mình em ở lại. Anh không nghĩ gì sao?
Harry trợn mắt:
— Cô muốn tố cáo tôi?
— Tại sao lại không? Mọi chuyện giữa hai chúng ta từ nay coi như chấm dứt, chẳng phải anh vừa nói thế sao? Từ giờ trở đi anh không còn là gì đối với tôi nữa.
Cô dụi tàn thuốc lá và nhìn ngay mắt Harry:
— Đồ buôn bán ma tuý!
— Ngưng rồi, Marge. Anh thề. Anh đã ngừng buôn bán ma tuý cách nay hơn một tháng.
Cô gái đưa tay vuốt tóc:
— Anh sợ bị bọn cớm phát hiện, phải không nào?
— Chẳng ai có thể tìm ra chứng cứ để tố cáo anh cả. Anh đã hết sức cẩn thận – Gã tiến tới gần cô gái, giọng khàn khàn, cố thuyết phục – Chỉ… chỉ đơn giản do anh biết mình đã lỡ làm điều sai trái.
Giọng cô gái lạnh băng:
— Anh làm tim tôi tan vỡ.
Harry xuống nước:
— Nghe anh đây, Marge. Rất nghiêm túc, đúng vậy. Em cần phải tin nơi anh. Anh bỏ hết mọi chuyện. Cái một. Anh cần bỏ qua tất cả, để bắt đầu lại từ con số không.
— Chính vì vậy mà anh tìm cách cãi lộn với tôi?
— Phải, cần phải làm vậy, giờ em đã hiểu. Cần phải làm bộ cho em tin rằng mọi chuyện giữa hai chúng ta giờ đây coi như chấm dứt. Em có biết không, anh thà chết còn hơn để em khám phá những gì anh đã làm – Harry bước tới sát bên Marge, ôm vai cô – và giờ thì anh hài lòng vì rốt cuộc em đã hiểu cho anh. Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng. Không còn gì bí mật giữa đôi ta nữa. Con đường trước mặt chúng ta thênh thang mở rộng.
Marge nhìn Harry, mắt lấp lánh:
— Con đường của chúng ta?
— Phải. Bây giờ, chúng ta có thể cùng ra đi với nhau, nếu em thích.
Harry siết nhẹ người cô gái, và trong một cử chỉ âu yếm, nghiêng đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô.
— Ồ, Harry, anh nói thật chớ?
— Chớ em tưởng anh nói giỡn chơi sao? Nghe đây em. Chúng ta sẽ bắt đầu trở lại tất cả. Chúng ta có thể sống yên bình và hưởng hạnh phúc như bao nhiêu người khác, chẳng có gì phải giấu giếm. Và Mexico là một xứ sở tuyệt vời.
Marge hít hơi thật sâu nhìn Harry mỉm cười. Ánh mắt cô dịu xuống, bất giác ứa lệ. Harry dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, hôn cô thật nhẹ:
— Như vầy, như vầy, em nghe đây. Đã khuya lắm rồi. Anh sẽ đổi vé ngay và chúng ta cần chuẩn bị hành lý. Nói gì thì nói, cẩn thận vẫn hơn và chúng ta chuồn càng sớm càng tốt. Tốt nhất em cần chợp mắt một lát trong khi anh mua vé.
— Anh dư biết em không thể ngủ được.
— Em hãy uống viên thuốc này, mọi việc sẽ ổn cả. – Harry lấy ra một viên thuốc màu trắng đưa cho Marge – Đây là loại thuốc an thần mới nhất, hiệu quả cao mà không hề gây tác dụng phụ.
Cô gái nhìn viên thuốc trắng nhỏ xíu trên lòng bàn tay Harry. Harry đến bên chiếc bàn, lấy ly rót đầy nước, đưa cả ly lẫn thuốc cho cô gái. Marge uống thuốc, đưa lại ly cho Harry. Gã nghiêng đầu, hôn ngay môi cô, đón chiếc ly và quay lưng sắp xếp lại mọi thứ trong chiếc va-li nhỏ.
— Harry!
Giọng Marge yếu ớt, hoảng hốt.
Khi cô gái ngã xuống, Harry quay lại nhìn cô. Đôi mắt cô mở trừng trừng. Dòng nước bọt rỉ ra từ khoé mép cô. Hơi thở cô hổn hển, đứt quãng.
Harry đóng va-ly đựng thuốc tây mẫu, đi đến bên điện thoại, rút khăn tay xoá sạch mọi dấu vết, cẩn thận lau luôn cả dấu tay trên ly.
Xong xuôi gã mới xách va-li, lặng lẽ mở cửa và chuồn thẳng, không buồn ngó đầu lại.
Nhưng cánh cửa vừa khép, tiếng chân chưa kịp xuống hết bậc thang, Marge đã nhỏm ngồi dậy, nhả vội viên thuốc ngậm trong miệng ra chiếc gạt tàn thuốc, tiến đến bên điện thoại:
— A-lô! Cho tôi xin số 31-00!
Phóng tác