← Quay lại trang sách

Món tiền bất ngờ

Tất cả bắt đầu chỉ vì trời mưa. Sáng hôm ấy, đúng hơn là vào giờ ăn trưa. Nếu không mưa, tôi đã vô quán Chester như thường lệ. Ở đấy có món bít-tết vừa rẻ vừa ngon. Nhưng Chester nằm cách văn phòng đến hơn 500 mét, vậy là tôi chui đại vào một nhà hàng nằm ngay bên kia đường, một nhà hàng thuộc loại trung bình vốn nhan nhản tại thủ đô Paris, với tiền sảnh là chỗ gởi áo mưa, dù, mũ… có thẻ đàng hoàng.

Tôi đưa áo mưa cho cô gái trẻ, nhận thẻ và theo nhân viên tiếp tân vào ngồi tại bàn nằm ở gần cuối phòng lớn. Ăn xong bữa, đúng lúc tôi đang nhâm nhi tách trà nóng thì xảy ra sự việc. Hẳn cô ta ngồi đâu tuốt mé trong, hoặc phòng kế bên vì nếu không tôi hẳn đã để ý. Cô thuộc loại thiếu nữ dễ khiến người khác chú ý, tuy không đẹp rực rỡ nhưng dễ nhìn, lại có duyên ngầm, nhất là với mái tóc dài vàng óng. Và, thật ngạc nhiên khi cô ta tiến thẳng về phía tôi, nụ cười thân thiện nở trên môi. Khi còn cách tôi khoảng hơn một mét, cô lên tiếng:

— Xin chào! Lâu nay anh biến đâu mất vậy?

Tôi ngoảnh đầu lại phía sau, nhưng phía sau tôi chỉ có bức tường. Vậy là cô nói chuyện với tôi. Tôi đứng dậy:

— Xin chào! – Vừa nói tôi vừa lịch sự kéo chiếc ghế bên cạnh, và cô ngồi luôn xuống một cách tự nhiên.

— Tôi chỉ rảnh có một phút, nhưng rất vui khi được gặp lại anh.

Tôi thề mình chưa bao giờ thấy cô. Nhưng các bạn biết đấy, bao nhiêu năm đã trôi qua, trong số bạn gái xa xưa mà bạn từng quen biết, rất có thể bạn không tài nào nhớ hết. Vả lại, làm quen với một cô gái dễ thương như vầy… Tôi bắt tay cô. Cô nháy mắt:

— Tôi cùng đi với Peter.

Tôi ngẩng đầu. Đúng vậy. Một thanh niên vừa xuất hiện, ngay sau lưng cô. Cô nói:

— Peter, anh còn nhớ Jim không?

Tôi hơi giật mình. Hơi lạ, bởi mặc dù tên tôi là Charles, hồi học trung học bạn bè hay gọi tôi là Jim. Chàng thanh niên chìa bàn tay, giọng nồng nhiệt:

— Nhớ chớ! Nhớ chớ! Hồi này anh khoẻ không, Jim?

Tôi siết tay Peter. Đó là một chàng trai cao lớn, giống như một cầu thủ bóng đá trong bộ đồ vét xám, tóc bàn chải. Tôi đáp kiểu vô thưởng vô phạt:

— Chào! Cám ơn, vẫn vậy.

Peter quay qua cô gái:

— Tôi rất tiếc, nhưng đã đến giờ phải đi thôi, Alice – và làm như giải thích với tôi – Chúng tôi phải quay về Gosling sắp xếp hành lý.

Tối nay chúng tôi đi Marseille.

Ngay lúc ấy, tôi đã nghĩ: “Việc gì phải nói ‘Gosling’, chỉ cần nói khách sạn là đủ rồi,” và tôi đứng dậy đánh bài chuồn:

— Rất vui khi gặp lại cả hai bạn…

Nhưng không, họ vẫn ở bên tôi. Peter thân mật choàng vai tôi và cả ba bước ra tiền sảnh. Alice hỏi:

— Hồi này anh làm gì?

Lúc này tôi chỉ muốn rời họ trước khi họ biết đã nhận lầm bạn cũ để họ khỏi ngượng, nên đáp cho qua chuyện:

— Thì làm bậy bạ qua ngày.

Vừa nói tôi vừa móc túi lấy ra thẻ gởi áo mưa. Nhưng Peter đã nhanh nhẹn cầm lấy thẻ:

— Để tôi lấy áo cho anh luôn thể!

Trước khi tôi kịp phản ứng, Peter đã đỡ lấy tấm thẻ, và chỉ còn mình tôi với Alice đứng đó. Tôi đưa mắt nhìn theo Peter đưa thẻ cho cô gái coi đồ. Alice bảo:

— Tôi rất lấy làm tiếc vì phải đi ngay cho kịp.

Tôi hơi bối rối, mỉm cười đáp “Tôi cũng thế” trong lúc Peter trở lại đưa áo mưa cho tôi; còn áo mưa của anh, anh ta vắt trên vai. Tôi chào anh ta: “Xin tạm biệt. Rất vui khi gặp lại các bạn.”

Mưa đã dứt hạt nên tôi quay về văn phòng, vẫn kẹp áo mưa dưới nách, rồi máng áo vào chỗ quen thuộc, sau cánh cửa ra vào. Tôi không đụng đến nó trước 6 giờ chiều, vào lúc tan sở, và chỉ đến khi đứng trong thang máy, tôi mới nhận thấy có một bì thư nằm trong túi áo mưa.

Đó là một bì thư lớn khiến tôi có cảm giác bên trong nhét đầy giấy tờ. Tôi rút bì thư ra, xem qua, tự hỏi không hiểu nó từ đâu lại chui vô túi áo của mình được. Thư không ghi tên họ, địa chỉ. Và tôi nhận ra bì thư không dán kín mà chỉ cài bằng hai chiếc kẹp giấy. Tôi liền mở bì thư. Tôi thiếu điều té xỉu ngay trong thang máy. Trong bì thư không phải là giấy, mà toàn giấy 100 đô- la Mỹ! Tôi vội gấp bì thư, ra khỏi thang máy, trở lại phòng làm việc, khoá trái cửa, rồi mới mở bì thư ra đếm thử. Tôi đếm hai lần cho khỏi sợ nhầm lẫn: tổng cộng có tới một trăm hai chục ngàn đô-la!

Tôi quyết định rất nhanh. Tôi nhớ lại hồi trưa khi Peter lấy giùm tôi chiếc áo mưa gởi tại tiền sảnh của nhà hàng. Tôi không rõ cả hai – Peter và Alice – thuộc loại người ra sao, cũng như tại sao họ lại tuồn vào túi áo mưa của tôi số tiền này để làm gì. Nhưng đàng nào cũng thế thôi. Điều tôi muốn, là thoát ra khỏi vụ rắc rối này càng nhanh càng tốt – tôi không phải hạng người tham lam tầm bậy.

Tôi kêu taxi đến khách sạn Gosling ngay.

Tôi chẳng tốn nhiều thời gian để tìm ra phòng họ: tuy không biết họ tên thật của cả hai, nhưng tôi có thể miêu tả họ thật chính xác và chi tiết. Tôi chỉ lo là họ đã bỏ đi, nhưng không, tiếp tân cho biết họ còn ở khách sạn. Nhiều va-li đang đặt trên sàn nhà, và Peter đang xếp áo sơ-mi đặt vào một va-li nhỏ còn mở trên giường. Thấy tôi bước vào phòng, Peter toét miệng cười, lớn tiếng:

— Ồ, Alice, em coi có người tới chào chúng ta kìa! Anh bạn cũ Jim!

Nhưng tôi không cười đáp trả, cũng không thèm chờ Alice, nói huỵch toẹt:

— Tôi không biết các người câu kết với nhau để âm mưu cái gì, và tôi đếch cần biết. Nhưng tôi muốn nói các người đã nhầm. Tôi không phải bạn cũ, và chưa hề gặp mặt các người. Tôi trả lại cái này!

Và tôi quăng bì thư lên giường.

Peter trố mắt, nụ cười tắt ngấm, đôi tay thõng xuống. Anh ta cao to hơn tôi nhiều. Tôi quay ngoắt người, nhanh chân bước ra khỏi phòng, và phải cố trấn tĩnh để không chạy đến thang máy.

Nhưng tôi hài lòng về mình. Tôi tự nhủ mình đã thông minh xử lý vụ việc và tôi đã thoát khỏi một scandal có vẻ hết sức rắc rối. Tôi tự thưởng mình bằng bữa tối ngon miệng trong một nhà hàng hạng sang. Mãi đến khi về nhà, cảm thấy thèm thuốc lá mà bao thuốc trên bàn đã rỗng, tôi mới nhớ mình còn nửa gói để trong túi áo mưa. Và tôi tá hoả…

Trong túi áo mưa không có thuốc lá. Tôi coi kỹ áo: đó không phải áo của tôi! Chắc chắn Peter đã lấy lộn của ai đó. Tôi vôi gọi điện đến khách sạn Gosling. Cả hai đã đi khỏi đó cách nay một giờ, không để lại tin nhắn gì.

Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ ngoài việc chờ cảnh sát: Người chủ chiếc áo mưa này ắt hẳn đã lấy nhầm áo của tôi, và khổ thay, trên áo mưa của tôi có ghi tên họ, địa chỉ của tôi, rất đầy đủ.

Phóng tác