Chương IV Thuyền tình trên bể ái
Đàn bà ăn gấp hai đàn ông, thường
liều lĩnh và mưu mẹo gấp bốn,
quyết tâm và cứng đầu gấp sáu, và
mạnh mẽ gấp tám đàn ông trong dục tình.
-Kalyana Malla trong Ananga
Ranga (Thuyền tình trên Bể ái)
Hai người đàn ông từ đường hẻm vụt ra, trên tay còn khẩu súng bốc khói. Một người da nâu. Một người da trắng. Căn cứ vào tướng mạo và hình ảnh trong hồ sơ, Văn Bình nhận ra người đàn ông da nâu là Mahan. Chàng không biết người da trắng có cốt cách hoàn toàn tây phương là ai.
Chiếc díp khựng lại. Thân cây kim tước bị sức húc vũ bão của xe tiện phăng làm hai khúc. Khúc trên rườm rà, cành lá đổ vật xuống đường. Tài xế bị văng khỏi xe, mặt mũi nát bấy. Bạn hắn, cùng ngồi băng trước, mắc kẹt từ đầu xuống nửa vai trong lỗ kính chắn gió. Cái lỗ lớn bằng trái bưởi do nạn nhân đập tay vào kính gây ra. Nạn nhân bị hất bổng khỏi ghế và chui luôn vào cái lỗ tròn vừa khoét. Cũng như tài xế, nạn nhân chết không kịp ngáp.
Tuyết Lê lồm cồm bò dậy, trèo lên chiếc xe hòm đen đậu từ lâu cạnh rãnh nước đen ngòm. Mahan thét gọi Văn Bình:
-Lên xe chuồn đi anh.
Gã da trắng cầm lái. Mahan ngồi phía sau với Tuyết Lê và Văn Bình. Chiếc xe hòm đen cũ kỹ chồm ra giữa đường, quẹo vèo sang trái, trực chỉ phía nam thành phố.
Tuyết Lê thở hổn hển:
-Hú vía… May chú dặn cháu trước…
Mahan nói với Văn Bình:
-Tôi đã dặn cô cháu gái hễ thấy bóng anh thì kêu dừng xe lại rồi thót lên phóng một mạch. Nó vâng vâng dạ dạ, nhưng nghe một đàng làm một nẻo. Sợ nó đãng trí, tôi phải bố trí sẵn … À quên…
Mahan ngước nhìn Văn Bình. Thiên hạ có thành kiến con trai Ấn xấu xí, thì khuôn mặt và thân hình của Mahan đã mang lại một sự đính chính hùng hồn. Da hắn đen ròn nhưng môi hắn không dầy và không thâm. Mắt hắn không trắng dã và nhất là không bẩn như những người Ấn mình mẩy đầy đất, chuyên ăn bốc bằng tay chàng gặp như cơm bữa ở Sàigòn.
Miệng hắn khá duyên dáng, hàm răng đều và trắng, khi hắn nói có mùi thơm dễ chịu. Quần áo và đầu tóc hắn lại không dính chất cà ri cố hữu của người Ấn.
Chàng ngắt lời Mahan:
-Anh quên nói mật khẩu hả? Vâng, mời anh khai pháo…
Mahan nuốt nước miếng:
-Xin lỗi anh, lẽ ra mật khẩu là điều thừa, anh đã gặp cháu gái tôi, nhưng lệnh là lệnh… Theo Koka trong cuốn Ananga Ranga, có mấy loại đàn ông trong tình yêu?
Hừ, mật khẩu được dùng trên đất tình yêu có khác, câu nào chữ nào cũng sặc mùi tình yêu. Cuốn Ananga Ranga không do Koka biên soạn, tác giả của nó là Kalyana Malla. Và Koka là cha đẻ của một tình thư khác, tựa đề Bí mật yêu đương, từng được dịch sang mọi thổ âm ở Ấn và được trai gái trên thế giới gối đầu giường (1)
Đàn ông Ấn được chia làm 3 đẳng cấp: đàn ông thỏ, đàn ông bò và đàn ông ngựa, căn cứ theo chiều dài của bộ phận sinh dục (2).
Đàn ông thỏ mặt tròn, tóc mềm, mắt rộng, tay chân nhỏ nhắn, thân hình không to lớn song cân đối. Loại đàn ông này ăn ít như mèo, và bết bát trong tình trường. Đàn ông bò khá hơn nhưng lại bẳn tính và thô lỗ đối với nữ giới. Thân hình đàn ông bò nặng nề như con rùa, ngực nở, bụng cứng, mắt lớn, đuôi mắt hồng, lòng bàn tay đỏ.
Văn Bình cười:
-Có 5 loại.
Mahan cười to hơn:
-Cám ơn anh. Chúng mình đã thông qua thủ tục mật khẩu. Anh đã biết Kalyana Malla chia đàn ông làm mấy loại?
-Ba loại chẵn chòi.
-Đúng.
-Nếu không lầm, anh thuộc loại thứ 3.
Loại đàn ông này cao to, người cứng như sắt, ngực phồng, bắp thịt cuồn cuộn, tay chân dài lòng thòng, tóc dài và dầy, mắt nhìn đăm đăm, giọng nói sâu trầm, tính tình can đảm, đam mê nhưng luôn luôn tham lam và lười biếng. Những nét tướng mạo này gần giống với Mahan. Hắn có vẻ can đảm, đam mê nhưng chàng không nghĩ hắn lười biếng.
Hắn hơi lắc đầu:
-Nhưng đàn ông ngựa chỉ thích đàn bà mập tròn. Còn tôi lại ưa giai nhân gầy như hạc.
Văn Bình liếc nhìn Tuyết Lê ngồi phía trước:
-Anh khôn quá.
Tuyết Lê quay lại:
-Ông nhận xét sai, chú em không quá khôn như ông tưởng đâu. Chú em thuộc loại đàn ông ngựa nên khờ khạo như ngựa.
Mahan cài nhài:
-Đồ con nít, không được phép xía vào chuyện người lớn.
Tuyết Lê xì một tiếng dài:
-Vâng, cháu là con nít, nhưng là con nít đã trải qua hai đời chồng.
-Mày trải qua 10 đời chồng nữa cũng vẫn là con nít.
-Thưa chú, chỉ lần này nữa là cháu trở thành người lớn như chú.
-Ngậm cái miệng lại, không được lộn xộn. Mày định lấy ai, để tao lựa cho. Cứ như những lần trước thì mày góa bụa cả đời.
-Cháu đang ở tuổi vàng bala, để cháu chọn lấy.
Mahan đang nhăn nhó bỗng tươi cười:
-Ừ, cháu muốn làm gì thì làm, kẻo mai kia cháu đến thời kỳ vít-đờ-ha lại trách chú nghiệt ngã.
Văn Bình biết thạo tiếng hindi, nhưng chưa hề nghe nói đến những danh từ như bala và vít-đờ-ha. Tuyết Lê nhanh nhẩu cắt nghĩa:
-Chú Mahan chế riễu em đấy. Đàn bà nước em phải trải qua 4 thời kỳ, từ dậy thì cho đến tuổi già. Từ 11 đến 16 tuổi gọi là tuổi bala, thích yêu trong tối, dễ bị lung lạc bằng hoa đẹp và tặng vật xinh xẻo. Từ 16 đến 30 là tuổi taruni thích yêu dưới ánh đèn, ưa áo quần sang trọng, và đồ trang sức đắt tiền. Tuổi pờ-rốt-ha (praudha) bắt đầu từ 30 đến 55 yêu trong bóng tối cũng như dưới ánh đèn, ưa sự đối xử nhã nhặn và ngọt ngào. Còn từ 55 trở đi là tuổi vít-đờ-ha (viddha), tuổi hết xíu quách, răn reo và bệnh hoạn, hễ đàn ông nịnh một tiếng là mê tít. Chú Mahan vừa rủa em sắp đến tuổi bị vứt vào xọt rác.
Mahan lại nhăn nhó:
-Mày cứ nói lem lẻm, tao nghe điếc cả tai. Im đi, để tao bàn bạc với ông đại tá. Con gái xứ Pun-jab (3) có khác, suốt ngày chỉ bô lô ba la…
Tuyết Lê đốp chát:
-Cháu ra đời tại Pun-jab nhưng mẹ cháu lại là người Orít-sa, bà ngoại cháu là người tây bộ Atsam…
Mahan thở dài, đưa hait ay lên không suýt đụng trần xe:
-Tao chịu thua mày. Phải mày dễ thương, đẹp đẽ, ngoan ngoãn, mày giòng giõi hoa hậu.
Thấy Văn Bình ngơ ngác, Mahan bèn giải thích:
-Con cháu gái tôi bị bệnh cuồng chữ và cuồng yêu. Tôi gặp nó khi nào là nó giở kinh điển ra lòe tôi khi nấy. Anh biết không, nó luôn luôn tự hào mang giòng máu Orítsa và Atsam, vì phụ nữ ở hai nơi này nổi tiếng xinh đẹp nhất lục địa. Gái Orítsa có bộ mặt mĩ miều đã đành, thân thể lại mĩ miều, giọng nói thánh thót như chim, về yêu đương thì khỏi chê. Nhưng so với gái tây bộ Atsam còn thua một bậc. Gái ở đó da thịt ngọt ngào, mọi bí quyết ái ân đều thành thạo. Cô vợ hiện thời của mệ Khương sinh trưởng ở tây bộ Atsam nên hắn xấp ngửa long đong vì thế…
-Anh quen mệ Khương?
-Chẳng cứ gì tôi, ai mệ Khương cũng quen tuốt luốt. Biết anh rời khách sạn đến gặp mệ, tôi sai cháu gái tôi chặn anh lại, không ngờ anh tìm cách lẻn đi một mình. Mệ Khương chết là tại anh.
-Tại tôi?
-Phải. Nếu tôi phăng ra địa điểm hẹn, tôi đã có thể phá hỏng mưu đồ của Nagúpta. Hắn hạ lệnh cho bọn đàn em bằng walkie-talkie, tôi nghe được hết. Phiền một nỗi tên người, tên chỗ hẹn đều dùng mật danh nên tôi chỉ biết rõ đầu đuôi sau khi bắt được làn sóng của cảnh sát cấp cứu.
-Thật ra cũng lỗi tại anh. Anh không chịu gọi điện thoại cho tôi. Mệ Khương ra mặt trước, tôi và mệ quen từ nhiều năm nay, do đó tôi đã đến Lũy đỏ…
-Tôi đã gọi cho anh ngay sau khi anh đến nơi. Mệ Khương mua chuộc cô gái giữ tổng đài nên tôi không xin được số phòng của anh. Tôi đành nhảy lên xe, phóng lại khách sạn. Đến nơi thì anh vừa đi. Tôi không còn cách nào khác nữa.
-Tại sao anh lại kị mệ Khương?
-Tôi đâu có kị mệ. Mệ ta kị tôi thì đúng hơn. Chắc mệ chưa chịu nói rõ sự thật với anh. Mệ hợp tác với công ty vận tải Raga do Nagúpta làm tổng giám đốc. Và như anh biết, công ty này chỉ là sào huyệt do thám quốc tế. Mệ không được Nagúpta tin cậy, nhưng vì mệ có tài, mệ am hiểu tình hình và địa dư bản xứ, bắt buộc Nagúpta phải dùng mệ. Mệ Khương kiếm tiền như nước nhưng vẫn chưa đủ xài, mệ bèn rắp tam loại trừ Nagúpta để lên làm xếp lớn. Mệ mượn tay tôi nhiều lần, tôi cương quyết từ chối. Thấy anh tới, mệ đinh ninh đào được mỏ vàng… Té ra thằng cha Nagúpta khôn hơn… Nói cho cùng, mệ phải lén lút liên lạc với anh vì sợ tôi thọc gậy bánh xe. Tôi đã phăng ra kế hoạch lật đổ Nagúpta của mệ. Với tư cách đại diện Sở tại đây, tôi không thể làm thinh cho mệ cấu kết công khai với địch… Dầu muốn dầu không, mệ cũng phải đền tội. Anh nên cám ơn Nagúpta…
Tuyết Lê lại xía vào, giọng lả lướt:
-Không đúng. Theo ý cháu, Nagúpta nên cám ơn đại tá Z.28.
Mahan trợn mắt:
-Mày câm họng ngay. Tao đánh một cái chết giấc bây giờ.
Tuyết Lê phá lên cười. Văn Bình đặt bàn tay lên vai nàng:
-Tại sao tôi lại là ân nhân của Nagúpta?
Tuyết Lê đáp:
-Chú em quên nói với ông về sự hiện diện của một người đàn bà. Phụ nữ ở đâu thì có động đất, có bão táp ở đó, phải không ông? Nagúpta muốn thanh toán mệ Khương từ nhiều ngày nay, nhưng không có cơ hội. Vì mệ Khương ẩn náu tại một nơi kín đáo. Ông đến đây, mệ Khương mới xuất đầu lộ diện. Nếu ông không đến, chắc gì Nagúpta đã hạ thủ được mệ Khương…
Văn Bình hỏi:
-Nagúpta và mệ Khương cùng yêu một người đàn bà?
Mahan đáp:
-Vâng. Con nhỏ này mắc bệnh ba hoa chích chòe, nhưng đôi khi không có nó giúp không xong. Nó không nhắc lại thì tôi quên phứt. Nagúpta có một cô bạn gái Nga lai Ấn, tên là Pisa. Nàng giữ chân thủ quỹ trong công ty vận tải do Nagúpta làm chủ. Tuy vậy, nàng có rất nhiều quyền hành. Nàng bảo gì Nagúpta cũng nghe. Phải dùng chữ « tuân lệnh » mới đúng. Tôi có cảm tưởng Pisa mới là chủ nhân thật sự của hãng vận tải, còn Nagúpta chỉ là bù nhìn.
-Đẹp?
-Không đẹp, cũng không xấu Nàng thuộc một mẫu đàn bà khá độc đáo. Phàm đàn bà muốn hấp dẫn đàn ông phải có bộ mặt đẹp, hoặc thân thể đẹp, nếu cả hai vẻ đẹp thì tốt, ít ra phải có một. Đằng này bộ mặt và thân thể của Pisa chưa vượt khỏi mực độ đẹp trung bình. Nhưng hễ nàng gần ai là người ấy phải rung động như thể nàng có ma thuật, và bùa ngải ái tình.
-Anh gặp nàng chưa?
-Rồi. Nhiều lần. Chính tôi cũng bị nàng lung lạc. Nàng có nhiều thiện cảm với mệ Khương làm cho Nagúpta nổi cơn ghen.
-Mệ Khương chẳng lấy gì làm đẹp trai, nếu mệ lọt vào mắt xanh của người đẹp Pisa thì chắc chắn Nagúpta phải xấu xí…
-Dĩ nhiên. Tôi nghĩ rằng hắn có tài riêng nếu không người đẹp đã gài số « de » từ lâu.
Tuyết Lê lại nhí nhảnh:
-Người đẹp cũng có lần gài số « de » với chú, phải không?
Mahan hơi đỏ mặt:
-Mày cứ trêu chọc tao hoài.
Hắn giả vờ nhìn ra bên đường như để tránh cái nhìn soi mói của Văn Bình. Nhưng khi ấy Văn Bình lại ngồi yên. Xe hơi chạy qua tư dinh của Thủ tướng từ nãy, vừa bỏ khu trường đua ngựa lại phía sau. Trước mặt là con đường dẫn ra trường bay. Một bên là lăng tẩm đồ sộ của vua Sap-đát-zăn, bên kia cũng là lăng tẩm của một vì vua khác. Trời bắt đầu tối, song cái tháp cao tròn Quib Minar vẫn hiện ra trong khoảng xa. Nhiều người cho cái tháp này là kỳ quan có một không hai trên thế giới, nhưng nhiều người khác lại thấy nó cục mịch và không có giá trị nghệ thuật. Văn Bình không khen cũng không chê. Tuy nhiên khi an toàn leo lên tháp bằng những bậc thang đã có từ hơn 800 năm, chàng không ngăn được sự thán phục. Ấy đó là một trận động đất đã làm cái tháp đổ nghiêng. Nếu không đổ nghiêng, nó còn an toàn hơn nữa… Văn Bình cũng không ngăn được sự thán phục khi đứng trước cây cột sắt kỳ lạ trong sân giáo đường kế cận. Kỳ lạ vì sau 15 thế kỷ tắm mưa, gội nắng, nó không hề có một vết rỉ sét…
Tài xế không lái thẳng về phía nam. Khi đến gần phi trường hắn quẹo sang trái, chạy lộn lên đại lộ Lôđi, rồi ngừng trước một biệt thự kín đáo, cách bãi chơi « gôn » một quãng ngắn.
Phó giám đốc trú sứ của Sở Mật Vụ ở Nam Á chỉ được lãnh lương từ 1.000 đến 1.500 mỹ kim một tháng nên trừ phi Mahan « làm » thêm nghề nào khác mới đủ tiền bảo trì giãy xe hơi bóng loáng trong ga-ra, và bầy ngựa giống quý phái trong chuồng sơn xanh, thắp đèn sáng trưng. Tòa nhà ông Hoàng cho Mahan cư ngụ cũng sang trọng kinh khủng. Nhà ông tổng lãnh sự, xếp sòng Việt kiều ở đây, còn thua xa lắc xa lơ…
Văn Bình không có thời giờ ngắm nghía đồ đạc đắt tiền vì một người Mỹ diện com-lê, cà vạt đàng hoàng mặc dầu trời nóng chảy mỡ, đã xuống vườn chờ xe. Mahan giới thiệu của chàng:
-Trung tá Vốtsơn, đại diện CIA.
Văn Bình thở một tiếng phù. Ông tổng giám đốc cho biết như mọi lần, nhân viên CIA sẽ giúp chàng một tay. Công việc của chàng lần này không có tính cách làm thuê. Ông Hoàng không nhận tiền của ông Sì-mít, và chàng không phải giao Kôvic cho CIA. Nhưng theo điều khoản một thỏa ước vừa ký, chàng phải cho họ biết hết. Trên nguyên tắc, không được giấu diếm. Sự hợp tác phải hết sức mật thiết (song trên thực tế, giấu diếm được hay không, và sự hợp tác được mật thiết đến mực độ nào, đó lại là chuyện khác).
Vốtsơn trạc 30, bộ vó hào hoa phong nhã như tài tử xi-nê. Hắn tỏ ra dễ thương chứ không kiêu căng và hợm hĩnh nên chàng chìa ngay tay ra bắt. Mahan thét cô cháu gái lấy rượu rồi kéo Văn Bình cùng Vốtsơn vào căn phòng tường gắn toàn kính dầy, gắn máy điều hòa khí hậu.
Trước khi cửa phòng lạnh được đóng lại, Văn Bình ngửi thấy mùi thịt nướng và bánh nướng thơm phức. Ấn độ là xứ phiền toái. Người theo Ấn giáo không dám sực thịt bò. Người theo Hồi giáo lại kiêng thịt heo. Người ăn chay -số này rất đông- lại kị thịt, kị trứng, kị cá. Thành ra chỉ còn lại món rau là không bị cấm đoán. Căn cứ vào mùi thơm, Văn Bình đoán là gà nướng. Nghệ thuật nấu ăn ở Tân Đề Li, gọi là mugờlai, được liệt vào hàng ngon nhất nước, món gà nướng tanđuri ăn với bánh bỏ lò nanê thì ngon ngậm mà nghe.
Nhưng Văn Bình chỉ được quyền ăn tiệc trong tưởng tượng phong phú. Mahan không dọn gì trong gian phòng rộng. Trên cái bàn lớn lỏng chỏng chai rượu huýt ky và mấy cái ly.
Mahan nhìn đồng hồ tay:
-Đêm nay có trăng, tôi đã thuê một phi cơ du lịch để đi Khajuraho. Myriam hiện ở đó. Xin hai anh thảo luận kế hoạch, và ấn định giờ giấc. Tôi sẽ gọi điện thoại cho phi hành đoàn.
Văn Bình hỏi Mahan:
-Nghĩa là theo ý anh phải bắt cóc Myriam?
-Đây không phải là sáng kiến riêng. Kôvic đặt điều kiện chỉ « chọn tự do » với sự hiện diện của Myriam. Ngoài Myriam ra, không ai biết Kôvic ẩn náu nơi đâu. Nên bắt cóc Myriam là việc cần thiết và cấp bách.
-Tại sao lại cấp bách?
-Vì Nagúpta.
-Tôi không hiểu anh định nói gì. Nagúpta bán tin cho ta. Hắn sẽ lãnh tiền công hậu hĩ sau khi Kôvic được đưa về Sàigòn an toàn. Hắn đã biết trước ta bắt cóc Myriam. Như vậy hắn chẳng dại gì phá bĩnh.
-Vâng, hắn chẳng dại gì phá bĩnh. Trên thực tế, hắn đã không xớ rớ đến anh ở Lũy đỏ cũng như xế cửa lữ quán Sóng Thần. Vì hắn phải giữ anh sống. Trong trường hợp hắn lợi dụng Kôvic để tóm anh, hắn cũng có bổn phận giữ anh nguyên vẹn để giải giao KGB. Nói tóm lại, anh không sợ. Nhưng tôi lại sợ. Đàn em của Nagúpta đã ám sát hụt cháu gái tôi. Và đêm nay chưa chắc tính mạng tôi được an toàn. Nagúpta phải loại trừ tôi, cũng như loại trừ mệ Khương để nắm độc quyền. Độc quyền hướng dẫn anh đến tìm Kôvic. Hoặc độc quyền giải giao cho KGB. Giờ đây, anh đã hết thắc mắc chưa?
Văn Bình gật đầu:
-Tôi hiểu.
Đặc phái viên CIA Vốtsơn rót ly huýt ky đầy ắp trao tận tay Văn Bình, ân cần:
-Nào, chúng ta cụng ly. Chúc điệp vụ thành công. Tôi bị kẹt nhiều việc, không thể đi Khajuraho với anh. Nhưng dẫu tôi thư thả, có hoàn cảnh đi cùng, tôi cũng chẳng giúp anh được gì đáng kể. Tôi xin thành thật nhìn nhận là về võ nghệ và mưu lược còn kém anh quá xa. Tôi có mặt tại đây hôm nay là do sự thỏa thuận giữa ông Hoàng và ông Sì-mít. Vì vậy, tôi hy vọng sau khi từ Khajuraho về, anh sẽ gặp tôi. Trân trọng cám ơn anh.
Vốtsơn uống cạn ly rượu rồi đứng dậy. Văn Bình cười:
-Anh bỏ tôi.
Vốtsơn vỗ vai chàng, giọng thân mật:
-Chưa biết ai bỏ rơi ai. Có anh điều khiển vụ này, tôi cảm thấy yên tâm. Thú thật với anh, mới đầu tôi tỏ vẻ hoài nghi khả năng của anh. Tôi gởi điện về Trung ương, thỉnh thị ý kiến thì chính đại tá Pit, phụ tá hành động của ông Sì-mít, và cũng là bạn thân của anh, dặn tôi ăn no ngủ kỹ, đồng thời sẵn sàng tự đặt dưới quyền điều động của anh.
-Tôi đâu dám. Dầu sao anh cũng là…
-Chức vụ là một chuyện, còn thực tài lại là chuyện khác.
Vốtsơn ngoảnh ra hỏi Mahan:
-Chừng nào tôi có thể biết kết quả?
Mahan đáp:
-Từ đây xuống đến Khajuraho mất khoảng 2 giờ rưỡi đồng hồ. Dự liệu phi cơ cất cánh khi trời còn tối để đáp xuống trước rạng đông. Tôi không lo gặp trở ngại. Nếu mọi việc xảy ra thông suốt thì trưa mai chúng tôi đã trở về.
Vốtsơn mỉm cười chào mọi người rồi mở cửa ra ngoài. Mahan đon đả tiễn chân song hắn xua tay, dáng điệu khiêm tốn:
-Anh ở lại trong này, tôi đã quen đường.
Đột nhiên Văn Bình có thiện cảm với Vốtsơn. Những ông nhà giàu, nhất là nhà giàu tây phương, thường mắc bệnh khinh người. Vốtsơn khác hẳn những đặc phái viên CIA chàng đã gặp. Hắn có đức tính nhũn nhặn đông phương, gần giống đại tá Pit. Không khéo Pit dạy khôn cho hắn cũng nên…
Trời đã tối hẳn từ lâu. Mahan dẫn chàng sang phòng bên, chỉ cái tủ quần áo rồi nói:
-Va li của anh bị kẹt tại khách sạn, nên đề nghị anh mặc tạm quần áo của tôi. Y phục Ấn độ thường dài và rộng, ai mặc cũng vừa. Phòng tắm kế cận có đầy đủ tiện nghi. Cần gì anh bấm chuông. Tôi cắt riêng một tớ gái thạo việc để hầu hạ anh. Bây giờ tôi phải liên lạc với hãng máy bay. Họ là chỗ quen biết nên tôi gọi điện thoại lúc nào là có máy bay lúc ấy. Tắm rửa xong, mời anh dùng bữa tối. Anh nghỉ ngơi một lát, 2 giờ sáng ra sân bay.
Căn phòng được trải thảm len dệt tay A phú hãn, tường dán giấy màu hãm thanh, đồ đạc toàn bằng gỗ quý Nê pan. Văn Bình say sưa ngắm một giẫy đồng hồ quả lắc bằng gỗ đồ sộ treo trên tường. Mỗi cái đồng hồ mang một nhãn hiệu khác nhau. Văn Bình nhận thấy quả lắc đồng hồ lại đứng im. Nghĩa là đồng hồ không chạy. Liếc qua, chàng biết đây là đồng hồ xưa, được chế tạo trong những năm cuối thế kỷ 19 ở Hoa Kỳ. Hồi đó, mỗi cái trị giá 50 đô la là đắt, giờ đây nó đắt gấp hai chục lần vì nó đã trở thành đồ cổ. Hơn 10 cái đồng hồ trong phòng này trị giá một vạn đô la…
Một vạn đô la cũng chẳng có gì nhiều.
Mahan chắt lưỡi:
-Anh cũng mê đồng hồ quả lắc xưa hả? Đây là loại đặc biệt, trên thế giới mỗi kiểu chỉ được làm 100 chiếc, nên nó rất đắt. Mỗi chiếc đều có tên riêng, cô-lếch-xông đồng hồ quả lắc của tôi mang tên các vị tổng thống Mỹ như Lin-côn, Hoa thịnh Đốn, Cờ-lê,… Anh biết hiện giá nó bao nhiêu không? Nói sợ anh không tin, nhưng sự thật là mỗi chiếc có thể bán đến 50 ngàn đô la. Cả bộ 10 chiếc là nửa triệu.
-Anh giàu quá. Giàu đến nỗi vào nhà anh là phó giám đốc trú sứ của Sở mà tưởng lạc vào hậu cung ông maharaját…
-Sự thật, tôi là maharaját. Gia đình bên ngoại tôi thuộc giòng giõi quý phái, giàu có. Bên ngoại ở đây nghĩa là bên vợ. Đáng tiếc là nhà tôi bận đi Luân Đôn. Nếu nàng không đi vắng, tôi đã khỏi nhờ đến con bé liến thoắng Amalaka. Tòa biệt thự này, cũng như mấy căn nhà mát của tôi ở miền nam đều là của hồi môn. Tôi ưa hoạt động nên hợp tác với ông Hoàng, chứ thật ra chẳng nói giấu anh lương tháng và công tác phí của Sở chỉ vừa xoẳn cho tôi đãi bạn bè vài ba ngày… Công việc xong xuôi, mời anh ở lại chơi với tôi ít lâu. Tôi sẽ đưa anh đi săn, trèo núi Hy mã, tham quan đền đài lăng tẩm lịch sử…và…và nếu anh muốn…
Một tiếng phụ nữ cất lên:
-Chú nói bậy.
Tuyết Lê đứng chống nạnh trên ngưỡng cửa. Nàng tươi như đóa hoa hải đường trong sương mai. Mahan lắc đầu:
-Lại con nặc nô Amalaka… Thôi, mày ở đây, xem ông đại tá sai gì thì bảo đầy tớ đi lấy. Tao bận việc một lát.
Mahan quày quả ra ngoài. Tuyết Lê gọi giật ông chú, giọng chớt nhả:
-Chú bận việc gì, hả chú? Để cháu làm giùm cho chú nhé.
Mahan không thèm trả lời. Tuyết Lê vỗ tay đôm đốp, bộ điệu ngây thơ và hồn nhiên như đứa trẻ. Thấy nàng nhảy cỡn, Văn Bình không thể ngờ nàng đã góa hai lần. Nàng lon ton chạy đến bên chàng, ghé tai chàng hỏi nhỏ:
-Em đố ông chú Mahan bận việc gì nào?
Hơi thở nàng thơm thơm như mùi quế chi. Mùi này và mùi cà ri là hai mùi ở đâu cũng ngửi thấy trên đất Ấn. Có một món gia vị gồm quế chi, hột đinh hương và tiêu sọ, người Ấn gọi là garam masala, quen ăn cay đến mấy cũng bỏng rộp môi lưỡi. Quế, đinh hương và tiêu là ba thứ làm sức khỏe phòng the gia tăng. Người Ấn thường vô địch về môn này vì họ tiêu thụ nhiều garam masala. Mùi vị đặc biệt này nhiễm vào máu, từ nhiều thế hệ truyền lại thành thử nhiều phụ nữ Ấn nghiễm nhiên có làn da thoang thoảng như ướp quế chi. Hương thơm quế chi tự nhiên, càng hắc chừng nào thì giai nhân càng đa tình chừng nấy…
Đứng cạnh nàng, Văn Bình cầm lòng không đậu. Mùi quế chi trộn lẫn không khí đang ngấm dần, ngấm dần vào các thớ phổi chàng. Trong khi ấy, Tuyết Lê vẫn liến thoắng:
-Bàn hút. Mỗi ngày chú em phải hút một cữ trước bữa ăn tối từ nhiều năm nay nên đã thành thói quen.
Văn Bình hơi giật mình:
-Hút thuốc phiện?
Tuyết Lê cười:
-Hút thuốc phiện thì có gì mà ông toát bồ hôi lạnh. Thuốc phiện của chú em không phải thứ thường, người quen mua từ Sikkim mang về, tự tay bào chế và trộn với rễ lá trong rừng. Hút một vài điếu là quên đời.
-Cô cũng hút?
-Thú này giành cho đàn ông, đàn bà chúng em không cần. Ông biết tại sao không?
-Không.
-Hừ…chẳng lẽ ông là người lớn tuổi, kinh nghiệm đầy mình mà…mít đặc, khiến em phải dạy. Đàn ông yếu đuối nên phải mượn sức mạnh của á phiện…
Văn Bình xòe rộng hai bàn tay như để phân bua:
-Theo tài nhận xét của cô, tôi yếu đuối lắm không?
Tuyết Lê lùi lại, nheo một bên mắt rồi gật gù:
-Ông ấy à? Ông thì…
Nàng không thể nói hết vì có tiếng chân người chạy rầm rộ, và tiếng kêu cứu thất thanh ngoài ngưỡng cửa.
Chú thích:
(1) Bí mật yêu đương là cuốn Ratirahasya, tác giả là nhà thơ lỗi lạc Kukkoka, đôi khi còn được gọi là Koka. Tình thư này gồm 10 chương, đặc biệt dậy cách yêu đương. Ngày nay, đọc lại, người ta thấy nó quá táo bạo. Thế mới biết người Ấn đã đi trước nhân loại hàng trăm năm trong lãnh vực tình ái.
(2) đàn ông thỏ là shasha, đàn ông bò vrishabha, đàn ông ngựa ashwa (trích Ananga Ranga -Thuyền tình Bể ái).
(3) phụ nữ Punjab, tây bắc Ấn độ, bên trên Tân Đề Li, rất đa tình, nói nhiều, không ngoan nhưng có quá nhiều ham muốn dục tình, khó thể thỏa mãn. Đàn bà ở đó dẻo dai có lẽ vì họ khiêu vũ quanh năm. Tuy nhiên, đàn bà đông hơn đàn ông nên nhiều người không có chồng. Tại Lahoul và Gpiti, ở cực bắc, có những ngôi nhà riêng để gái … già ở chung.